Quán Cái Vạc Lủng

vào ngày

Nhiều người tranh cãi rằng quán pub lâu đời nhất London là White Hart ở Drury Lane; số khác lại bảo là quán Angel ở Bermondsey Wall, hoặc Lamb and Flag ở phố Rose. Đều là ý Muggle cả thôi, và đều sai bét. Quán pub lâu đời nhất ở London, mà phù thuỷ nào cũng có thể trả lời được cho bạn, là quán Cái Vạc Lủng trên đường Charing Cross.

Cái Vạc Lủng đã nằm ở đó rất lâu trước khi đường Charing Cross thậm chí được đưa vào quy hoạch. Thực ra địa chỉ chính xác của quán là số 1 Hẻm Xéo, và người ta cho rằng nó đã được xây dựng vào khoảng đầu những năm 1500, cùng với phần còn lại của con hẻm phù thuỷ. Ra đời khoảng hai thế kỷ trước khi Đạo luật Bí mật được ban hành, ban đầu Cái Vạc Lủng vẫn hiện hình bình thường đối với Muggle. Mặc dù ngay từ đầu Cái Vạc Lủng là nơi dành cho các phù thuỷ và pháp sư giao du, cả người London lẫn khách phương xa tới đây mua sắm những dụng cụ và nguyên liệu tân tiến nhất, dân Muggle cũng không bị xua đuổi hay cảm thấy không được chào đón. Chỉ có điều, những đề tài chuyện phiếm ở đây, chưa kể cả những loài thú nuôi dị thường nữa, thường làm nhiều thực khách không hiểu chuyện phải bỏ đi trước khi uống xong ly rượu của mình.

Lúc Đạo luật Bí mật được thực thi, Cái Vạc Lủng đã ngầm trở thành một đại bản doanh phù thủy nổi tiếng, nó đã được cấp phép đặc biệt để duy trì hoạt động như một nơi ẩn náu và ẩn cư an toàn cho giới phù thủy ở thủ đô London. Một vị Bộ trưởng Pháp thuật là Ulick Gamp đã hiểu cho nỗi lòng của dân chúng nên đã nỗ lực giúp cho quán tồn tại, dù ông cũng đòi hỏi phải áp dụng rất nhiều loại bùa chú ếm lên nó để giữ cái quán khỏi sự ra vào của Muggle. Sau đó ông ta còn cho phép chủ quán đương thời nhận khách vào từ sân sau, vì những cửa hàng cạnh đó cũng phải được bảo vệ bằng phép thuật.

Để tôn vinh sự bảo hộ của Gamp đối với quán, lão chủ quán đã chế ra một loại bia mới tên là Gamp’s Old Gregarious (Bầy đàn già cỗi của Gamp), mà mùi vị của nó kinh khủng tới nỗi chưa ai nốc cạn được một ly. (Người ta treo giải 100 Galeon cho ai uống hết được ly, nhưng cho tới giờ vẫn chưa ai giật được giải đó). (Hay là chưa ai còn sống để lãnh giải, biết đâu chừng. — Blien)

Quán Cái Vạc Lủng đã phải đương đầu với một trong những khó khăn bậc nhất vào cuối thế kỷ thứ XIX, khi người ta quy hoạch làm lại phố Charing Cross, với nhiều khả năng sẽ san bằng nó không biết chừng. Bộ trưởng Pháp thuật bấy giờ, một lão già nhàm chán có tên là Faris Spavin, đã rầu rĩ phát biểu ở Wizengamot giải thích tại sao quán Cái Vạc Lủng không thể cứu vãn được khi đó. Khi Spavin vừa đặt đít ngồi xuống sau bảy tiếng phát biểu, ông ấy nhận được một ghi chú mà viên thư ý vừa chuyển cho, bảo rằng cộng đồng phù thủy đã gia tăng mạnh mẽ và đã ếm một lượng lớn Bùa Lú lên Muggle, khiến quán Cái Vạc Lủng được cung cấp mặt bằng trong bản kế hoạch làm đường mới. Chắc chắn là các vị kiến trúc sư Muggle chẳng bao giờ hiểu tại sao lại họ chừa ra một khoảng trống giữa những tòa nhà, hay tại sao cái khoảng trống đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Quán Cái Vạc Lủng trải qua bao năm tháng đã thay đổi ít nhiều; nó khá nhỏ, ít ánh sáng, nhưng thân thiện, với vài phòng ngủ được bố trí phía trên quầy bar, cho những vị khách bộ hành từ xa đến London. Đó cũng là địa điểm lý tưởng để hóng hớt mấy câu chuyện phiếm trong giới phù thủy nếu khu bạn sống chẳng có bóng dáng phù thủy nào.

Bài gốc: The Leaky Couldron — By J. K. Rowling
Chuyển ngữ: Blien và LL
Tranh minh họa của Jim Kay — Bloomsbury’s Harry Potter Illustrated version