Ông Kẹ

vào ngày

Ông Kẹ là một loại sinh vật biến đổi hình dạng, chúng có thể khoác lên mình hình dáng của thứ đáng sợ nhất đối với những kẻ chạm trán với chúng. Không một ai biết được hình dạng thực sự của Ông Kẹ trông như thế nào*, mặc dù biết chúng có tồn tại. Và những dấu hiệu dễ nhận biết sự hiện diện của chúng là những tiếng lạch cạch rung lắc hay ken két cào xước lên những thứ mà chúng ẩn mình trong đó. Ông Kẹ đặc biệt thích những chỗ kín đáo, nhưng cũng có lúc tìm thấy chúng nấp ở những góc tối của các khu rừng.

Người nào mà nỗi sợ càng lớn thì càng dễ bị ảnh hưởng bởi Ông Kẹ. Muggle cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng, thậm chí còn nhìn thoáng qua được hình dáng của chúng. Mặc dù ít có khả năng họ có thể thấy Ông Kẹ rõ ràng và Muggle hay tự thuyết phục rằng đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Giống như poltergeist (giống loài của Peeves), Ông Kẹ cũng không và chưa bao giờ thực sự sống. Chúng là một trong những dạng tồn tại kỳ quặc cư trú trong thế giới pháp thuật, và không có dạng tương đương trong giới Muggle. Chúng ta có thể làm cho Ông Kẹ biến mất, nhưng sau đó chúng chắc chắn sẽ lại xuất hiện trở lại để chiếm chỗ của chúng. Giống như poltergeist hay hung ác hơn — bọn Giám ngục, Ông Kẹ có thể tự sinh sôi, duy trì và tái hiện bởi cảm xúc của con người.

Thần chú đánh đuổi Ông Kẹ có thể không dễ thực hiện, bởi vì nó liên quan đến việc mua vui bằng cái sinh vật đáng sợ đó, đẩy lùi nỗi sợ hãi bằng niềm phấn khích. Nếu người phóng thần chú có thể cười rất to vào mặt Ông Kẹ, nó sẽ biến đi ngay lập tức. Câu thần chú đó là ‘Riddikulus’, mục đích biến Ông Kẹ thành một hình thức nào khác ít đáng sợ và trào phúng hơn.

Những Ông Kẹ nổi tiếng bao gồm Boggle Già ở Canterbury (mà dân Muggle địa phương tin rằng đó là một kẻ ẩn cư điên khùng ăn thịt người sống trong hang động, nhưng thật ra đó chỉ là một Ông Kẹ nhỏ, đặc biệt học được cách tạo tiếng vang); Ông Kẹ Dùi cui của thủ đô London xưa (có hình dạng một tên côn đồ sát nhân lảng vảng trên các con phố London hồi thế kỷ thứ 19, nhưng cũng bị biến thành một con hamster chỉ với một câu thần chú đơn giản); và Ông Ba Bị Gào Thét ở Strathtully (một Ông Kẹ xứ Scotland đã ăn mòn nỗi sợ của dân Muggle đến nỗi nó trở thành một bóng đen khổng lồ với cặp mắt trắng sáng quắc, nhưng cuối cùng cũng bị Lyall Lupin của Bộ Pháp thuật nhốt trong một hộp diêm).
_____________________

*Moody Mắt Điên có lẽ có thể thấy được hình dạng thật sự của Ông Kẹ trong tập 5 khi giúp bà Molly “soi” thử.

Bài gốc: Boggart — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: albus119
Tranh minh họa của Pottermore