Phòng chứa Bí mật

vào ngày

Phòng chứa Bí mật, một công trình nằm sâu dưới lòng đất, do ngài Salazar Slytherin bí mật kiến tạo mà không để cho ba nhà sáng lập còn lại hay biết gì. Suốt nhiều thế kỷ, người ta đều tin rằng căn Phòng chứa chỉ là một truyền thuyết hư cấu; tuy nhiên, lời đồn thổi về sự tồn tại của nó cứ lan truyền trong suốt một thời gian dài, đến nỗi ta có thể khẳng định rằng, chính Slytherin đã tiết lộ về công trình sáng tạo của mình với những người khác và họ đã tin vào sự tồn tại của căn phòng hoặc thậm chí đã từng vào đó khi được ông cho phép.

Không thể phủ nhận một điều rằng, cả bốn nhà sáng lập đều tìm cách để lại dấu ấn riêng của mình tại ngôi trường phù thủy mà họ tin rằng tốt nhất trên thế giới. Và cả bốn người họ đã nhất trí mỗi người sẽ tự xây dựng Nhà cho riêng mình, chẳng hạn như việc lựa chọn địa điểm cho Phòng sinh hoạt chung và Ký túc xá. Tuy nhiên, chỉ có mỗi Slytherin là tiến xa hơn ba người còn lại, ngài đã xây dựng một tổng hành dinh bí mật và đã đưa vào hoạt động ngay bên trong ngôi trường, nơi chỉ có ông và những người mà ông cho phép mới có thể đặt chân vào đó.

Có lẽ ban đầu khi mới xây dựng căn phòng, Slytherin chỉ hy vọng đây sẽ là nơi dạy cho học sinh của ngài những câu thần chú mà ba nhà sáng lập kia không tán thành. (Thực tế, sự bất đồng quan điểm đã nhen nhóm từ sớm, xoay quanh việc bộ môn Nghệ thuật Hắc ám có nên được đưa vào chương trình giảng dạy hay không). Tuy nhiên, khi hoàn tất việc xây dựng, Slytherin đã nảy ra những ý tưởng vĩ mô về tầm quan trọng của ông tại Hogwarts, và điều này được thể hiện qua những họa tiết nhỏ nhất của Phòng chứa Bí mật. Như bạn thấy đấy, không có nhà sáng lập nào trong số ba người còn lại để lại cho hậu thế những bức tượng tạc chính mình hay bao phủ ngôi trường bằng biểu tượng đại diện cho sức mạnh cá nhân của riêng họ (hình ảnh những con rắn được chạm khắc quanh Phòng chứa Bí mật để ám chỉ khả năng nói Xà ngữ của Slytherin).

Có một điều chắc chắn là vào thời điểm mà Slytherin bị ba người kia trục xuất khỏi trường, ngài đã quyết định từ nay trở đi, căn phòng mà ngài xây dựng lúc trước sẽ trở thành hang ổ của một con quái vật mà chỉ có ông và hậu duệ của ông mới có thể điều khiển được: Không gì khác hơn một con Tử xà — Basilisk. Hơn thế nữa, chỉ có Xà khẩu (những người nói được Xà ngữ) mới có thể vào căn phòng. Và điều này sẽ ngăn chặn không cho ba nhà sáng lập còn lại cũng như tập thể giáo ban khám phá ra nơi đây.

Sự tồn tại của Phòng chứa Bí mật chỉ được biết đến bởi những hậu duệ của Slytherin và những người được họ chọn để tiết lộ thông tin về nó. Vậy nên, những lời đồn thổi về căn phòng này mới vang truyền qua nhiều thế kỷ.

Có một minh chứng rõ ràng cho việc căn phòng đã được mở không chỉ một lần trong suốt thời gian từ sau cái chết của Slytherin cho đến khi Tom Riddle đặt chân vào trong thế kỷ 20. Ban đầu, khi mới được tạo ra, lối vào căn phòng bao gồm một cửa sập bị phong ấn và một hệ thống đường hầm ma thuật. Tuy nhiên, khi hệ thống ống nước của Hogwarts trở nên phức tạp hơn vào thế kỷ 18 (đây là một ví dụ hiếm hoi cho việc phù thủy lấy ý tưởng của dân Muggle và áp dụng nó vào thế giới của mình, vì cho đến thời điểm đó họ chỉ đơn giản đi vệ sinh ở bất cứ nơi nào họ đứng và sau đó làm cho “vết tích” của việc đó biến mất), dẫn tới nguy cơ lộ diện lối vào căn phòng vì nó nằm ngay bên cạnh nơi được dự tính sẽ xây một cái nhà vệ sinh. Lúc bấy giờ, sự hiện diện của một phù thủy sinh có tên Corvinus Gaunt (hậu duệ đời thứ nhất của Slytherin và là tổ tiên của Tom Riddle) đã lý giải làm thế nào mà một cái cửa sập bình thường lại được bảo vệ một cách bí mật đến như vậy, và bằng cách nào mà những người biết về nơi này vẫn có thể vào trong mặc dù hệ thống ống nước tân tiến được đặt phía trên lối ra vào.

Bên cạnh đó, những tin đồn rằng có một con quái vật sống ở nơi sâu thẳm nhất của tòa lâu đài đã vang truyền qua nhiều thế kỷ. Một lần nữa, nguồn gốc của những lời đồn thổi đó lại xuất phát từ những người có thể nghe và trò chuyện với con quái vật vì không phải lúc nào họ cũng thận trọng trong việc giữ kín vấn đề này: Lý do là vì gia đình Gaunt đã không thể cưỡng lại được niềm hãnh diện về sự hiểu biết của họ. Thêm vào đó, không một ai có thể nghe thấy âm thanh mà sinh vật đó tạo ra khi nó trườn bên dưới sàn nhà hay trong hệ thống ống nước mới được lắp đặt, vậy nên rất ít và thậm chí là không có ai tin vào lời nói của gia đình Gaunt, và mọi chuyện cứ thế cho đến khi Riddle giải phóng cho con quái vật trong lâu đài.

Nhiều thế kỷ sau, những vị Hiệu trưởng kế tiếp của Hogwarts (chưa kể đến một số lượng lớn những nhà sử học), đã lùng sục không chừa bất kỳ một ngõ ngách nào trong tòa lâu đài rất nhiều lần, nhưng tất cả những cuộc tìm kiếm đó đều dẫn tới một kết luận chung là: Căn phòng đó chỉ là một huyền thoại mà thôi. Họ không biết rằng lý do dẫn đến sự thất bại của họ trong việc tìm kiếm căn phòng là cực kỳ đơn giản: Không ai trong số họ là một Xà khẩu cả.

Nguyên tác: The Chamber of Secrets — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: Pororo
Tranh minh họa của Pottermore