Loài cú trong thế giới pháp thuật

vào ngày

Sự mê tín cổ xưa của người dân Anh về việc quan sát thấy hiện tượng cú bay rợp trời vào ban ngày có lẽ đã được giải thích vô cùng rõ ràng, bởi lẽ, mỗi khi giới phù thuỷ và pháp sư để lộ vỏ bọc mà gửi thư vào ban ngày, thì chắc hẳn có chuyện gì đó vô cùng lớn sắp xảy ra. Và lẽ dĩ nhiên là, dân Muggle sẽ phải hứng chịu hậu quả mà không hề biết rõ nguyên nhân.

Những con cú từ lâu đã bị dân Muggle coi là tai ương do tập tính săn mồi (chủ yếu) về đêm của chúng, nhưng, đối với thế giới pháp thuật, chúng lại là những tay trợ thủ đắc lực và tận tuỵ nhất. Dù có bao nhiêu phương pháp liên lạc đường dài (như lò sưởi mạng Floo, Thần hộ mệnh, hay những đồ vật được yểm bùa như cái gương hay đồng xu) đi chăng nữa, thì những con cú cần mẫn đưa thư vẫn luôn là phương tiện được giới pháp thuật khắp mọi nơi ưa chuộng nhất.

Những lợi thế của loài cú nằm ở nhiều đặc điểm khiến chúng bị Muggle nhìn vào bằng ánh mắt nghi ngại: chúng ngấm ngầm hoạt động vào ban đêm (nguyên do của sự mê tín từ dân Muggle), với tầm nhìn trong đêm cực kì sắc bén, và sự nhanh nhẹn linh hoạt, cũng như khả năng tấn công mỗi khi bị thách thức. Số lượng cú được giới pháp thuật thuê đưa thư lớn đến nỗi, người ta hoàn toàn có thể cho rằng chúng là tài sản của Bưu cục Thư cú, hoặc là đã được pháp sư hay phù thuỷ nào đó mua về.

Dù là do sở hữu đặc tính mang hơi hướng pháp thuật bầm sinh (trái với loài lợn sinh ra đã không có tính pháp thuật), hay dù là do vô số tổ tiên loài cú đã được nhiều tay phù thuỷ hoặc pháp sư thuần hoá và huấn luyện từ lâu, thì loài cú cũng học hỏi rất nhanh, và vẫn luôn ngày ngày cần mẫn chuyển giao những lá thư tới tay người nhận chúng.

Mối liên hệ tâm linh giữa những cái tên và người sở hữu nó từ lâu đã không còn lạ lẫm trong giới pháp thuật của mọi nền văn hoá. Và bằng một cách bí ẩn nào đó (mà đến cả những người luyện cú còn không thể hiểu), mà loài cú đã nắm bắt được mối liên hệ đó, giúp cho chúng lần dấu và tìm ra tung tích của các phù thuỷ và pháp sư cần nhận, dù họ có đang ở bất cứ nơi đâu. Chúng không cần biết địa chỉ đưa thư để làm nhiệm vụ, nhưng thường thì người gửi sẽ thêm địa chỉ vào bì thư đề phòng trường hợp cú bị chặn đường, khiến lá thư rơi vào tay kẻ khác.

Nếu có phù thuỷ hay pháp sư nào không muốn nhận thư (hay bị lần ra dấu vết), họ sẽ phải dựa vào vô số bùa chú Khước từ, Cải trang và Che giấu. Họ có thể tránh né mọi loại thư từ, hoặc những lá thư từ một con cú nào đó. Nếu ai đó không muốn nhận liên lạc của tay chủ nợ hay bồ cũ bám đeo dai dẳng, thì họ có thể dùng bùa che giấu bản thân khỏi chính những người gửi kia. Tuy nhiên, mẹo này có thể bị phá dễ dàng bằng cách nhờ người khác đưa thư. Nói chung, để tránh khỏi mọi loại thư từ liên lạc, người ta cần phải áp dụng bùa bảo vệ cấp cao cũng như sẵn sàng chấp nhận việc không thể nhận được những lá thư chúc mừng sinh nhật.

Cú được huấn luyện để đưa thư có giá vô cùng đắt đỏ, vì vậy việc cả một gia đình dùng chung cú đưa thư (ví dụ như gia đình Weasley) hay sử dụng dịch vụ Bưu cú là điều thường thấy.

Chia sẻ của tác giả J.K.Rowling

Tình yêu, và sự ngưỡng mộ của tôi dành cho loài cú đã có từ trước thời Harry Potter khá lâu. Và tôi cho rằng con cú đồ chơi mà mẹ làm tặng tôi từ khi còn nhỏ đã khơi nguồn cho lòng cảm mến này.

Dĩ nhiên là, từ cách đây rất lâu, loài cú đã được gắn liền với pháp thuật, và được xuất hiện trên nhiều bản vẽ về phù thuỷ và pháp sư, chỉ đứng sau loài mèo trong danh sách Những loài động vật màu nhiệm nhất. Người La Mã cổ xưa còn liên hệ chúng với trí tuệ, bởi cú là hiện thân cho Nữ thần trí tuệ Minerva.

Những giống cú xuất hiện trong Harry Potter rất đa dạng, bao gồm con Cú Đại bàng to lớn, lông xù và oai vệ của nhà Draco; giống Cú Nhí, trông dễ thương và bé tin hin nhưng cũng không còn gì đặc biệt mà chú Sirius tặng cho Ron; và loài Cú Tuyết, hay còn được gọi là Cú Ma, tức Hedwig mà Harry sở hữu.

Tôi đã mắc phải vài ba lỗi nhỏ khi mô tả về Hedwig. Đầu tiên là, chúng hoạt động cả ngày chứ không chỉ về đêm. Ngoài ra, đây còn là một loài cú câm, vì vậy mà, tôi phải cho rằng những tiếng kêu rinh rích an ủi và chấp thuận mà Hedwig có được là nhờ vào sự tăng cường pháp thuật. Và cuối cùng là, theo như những lá thư trao đổi của vô vàn người yêu cú cũng như các chuyên gia với tôi, thì Cú Tuyết không thích ăn thịt lợn xông khói (trong truyện, Hedwig rất hay rỉa mấy miếng thịt lợn xông khói mỗi khi đưa thư cho Harry vào buổi sáng).

Khi tôi mường tượng ra Errol, con cú già nua, tội nghiệp và làm việc quá sức chịu đựng của nhà Weasley, trong đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh mà tôi nghĩ mình từng thấy ở đâu đó. Nó là một con cú lớn có vẻ ngoài hài hước, bộ lông xám mềm mượt và khuôn mặt ngơ ngác, thuộc một giống cú mà tôi chưa từng biết đến. Thực tế là, tôi thậm chí còn không biết nó là hình ảnh thật, hay là do trong trí tưởng tượng mà ra. Bởi vậy, tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi bước vào một góc nhỏ, nơi trường quay Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ ở Leavesden Studios mà tôi lần đầu ghé thăm và thấy một bầy cú lớn với bộ lông xám mềm mượt và vẻ ngoài ngơ ngác đang ngắm nhìn mình, hệt như trong hình ảnh lờ mờ mà tôi cho rằng mình đã từng mơ thấy. Và chúng thuộc giống Cú Xám lớn.
-oOo-

Bài gốc: Owls — By J.K.Rowling 
Tranh của Picolo-kun @ DeviantArt
Chuyển ngữ: Zorba the fat cat