Có lẽ không có học sinh nào (thậm chí kể cả Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger, và Tom Riddle) đã từng lùng sục mọi ngóc ngách của tòa lâu đài và khuôn viên của Hogwarts một cách trọn vẹn và bất hợp pháp như bốn người sáng chế tấm Bản đồ Đạo tặc: James Potter, Sirius Black, Remus Lupin, và Peter Pettigrew.
Ban đầu, James, Sirius và Peter, không có ý định khám phá khuôn viên trường vào ban đêm để quậy phá (mặc dù đó cũng là một phần lý do), chính mong muốn được giúp đỡ người bạn thân Remus Lupin đương đầu chu kỳ hóa sói đã khiến họ làm điều đó. Trước khi thuốc bả sói ra đời, Lupin bị buộc phải trải qua một sự biến đổi đầy đau đớn mỗi khi trăng tròn. Và về sau, khi tình trạng của cậu bị ba người bạn thân phát hiện, họ phải tìm ra một cách để giúp Lupin trải qua quá trình biến đổi đó ít đơn độc và đau đớn hơn, dẫn tới việc họ đã luyện tập để trở thành Hóa Thú Sư (chui), để có thể kết giao với cậu ấy mà không làm hại chính bản thân mình. Khi đã trở thành những Hóa Thú Sư, Sirius Black, Peter Pettigrew, và James Potter lần lượt hóa thân thành những con vật: chó, chuột và hươu đực, nhờ đó họ có thể khám phá khuôn viên lâu đài vào ban đêm mà không bị ai phát hiện. Trong khi đó, phần bên trong của lâu đài lại được phác thảo một cách chi tiết theo thời gian nhờ có sự giúp đỡ từ Áo choàng tàng hình của James Potter.
Đặc biệt hơn, Tấm bản đồ Đạo tặc là một minh chứng bền vững cho khả năng pháp thuật bậc cao của bốn người bạn bao gồm cả cha ruột, cha đỡ đầu và giáo viên yêu thích của Harry. Tấm bản đồ mà họ đã tạo ra trong thời gian tại Hogwarts bề ngoài chỉ là một mảnh giấy da trống không trừ khi được kích hoạt bởi câu nói: “I solemnly swear that I am up to no good” (Tôi trang trọng thề rằng tôi đang định làm chuyện xấu), câu nói đó, theo ba trong số bốn người tạo ra tấm bản đồ thì nó nên được hiểu như là một trò đùa. Và quan trọng hơn cả, từ “no good” ở đây không được dùng để ám chỉ về ma thuật hắc ám mà lại được dùng để chỉ về việc phá vỡ các quy tắc của trường học; tương tự, sự gan lì đó cũng được thể hiện qua việc sử dụng biệt danh của chính họ lên tấm bản đồ (Các ông Mơ Mộng, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai).
Ta không thể phủ nhận một điều rằng, loại pháp thuật được dùng trong việc tạo ra tấm bản đồ là cực kỳ cao cấp và ấn tượng, bao gồm cả Bùa Theo dấu (Homonculous Charm), một loại bùa cho phép người sở hữu tấm bản đồ theo dõi những chuyển động của mọi người trong lâu đài, và nó cũng được phù phép để đẩy lùi vĩnh viễn (bằng một cách càng xấc xược càng tốt) sự tò mò của một kẻ thù chung của họ – Severus Snape.
Mặc dù hoàn cảnh chính xác quanh việc bốn người sáng chế làm mất đi tấm bản đồ của họ không được đưa ra trong những cuốn tiểu thuyết Harry Potter, ta vẫn có thể dễ dàng kết luận rằng rốt cuộc họ đã thất bại vì làm quá khả năng của bản thân và bị sập bẫy của Argus Filch, dĩ nhiên là được chỉ điểm bởi Snape, người mà chính sự ám ảnh của bản thân đã trở thành động lực để phơi bày những hành động sai trái của đối thủ cạnh tranh của mình là James Potter. Tấm bản đồ kiệt tác bị tịch thu trong năm học cuối cùng của Sirius, James, Remus và Peter và không ai trong số họ có khả năng trộm nó lại từ tay Filch, một người đa đoan và đã được chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc canh giữ tấm bản đồ. Bất kể điều gì đã xảy ra, thì vào những tháng cuối cùng tại trường, việc ưu tiên cho sự thay đổi của thế giới bên ngoài Hogwarts, nơi mà chúa tể Voldemort nắm giữ toàn quyền đã dần được nghiêm túc hóa và đặt sự lưu tâm nhiều hơn. Cả bốn người sáng chế nên tấm bản đồ đều sớm được bổ nhiệm vào Hội Phượng hoàng – một tổ chức ngoài vòng pháp luật được dẫn đầu bởi Albus Dumbledore. Và khi đó, tấm bản đồ của ngôi trường cũ, dù có được phác thảo tài tình và tỉ mỉ đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng còn hữu dụng với họ nữa mà chỉ còn là một sự luyến tiếc về một thời quá khứ tươi đẹp mà thôi.
Dù sao đi nữa thì tấm Bản đồ Đạo tặc đã từng có một công dụng to lớn đối với cặp sinh đôi nhà Weasley. Chuyện Fred và George chiếm đoạt lại tấm bản đồ được kể lại trong tập Harry Potter và Tên tù nhân ngục Azkaban. Đó là dấu hiệu cho thấy họ đánh giá cao Harry Potter và tin tưởng rằng cậu ấy cần được giúp đỡ với một số mệnh mà chưa ai trong số họ có thể hiểu được một cách thấu đáo, và cũng chính họ đã tặng lại tấm bản đồ cho Harry mà không hề hay biết rằng mình đã vô tình truyền lại tấm bản đồ cho con của một trong bốn người tạo ra nó.
Tấm bản đồ sau đó bị tịch thu từ tay Harry bởi một tên Tử Thần Thực Tử cải trang ở trường, và tên này xem tấm bản đồ như là một khám của riêng hắn.
Suy nghĩ của J.K.Rowling
Tấm Bản Đồ Đạo Tặc về sau trở thành một nỗi phiền toái đối với chính người tạo ra nó (là tôi), vì nó cho Harry quá nhiều tự do trong việc nắm bắt thông tin. Tôi chưa bao giờ viết chi tiết Harry lấy lại tấm bản đồ từ văn phòng trống của (kẻ được cho là) Mad-Eye Moody, và đôi lúc tôi hối tiếc vì đã không tận dụng luôn sai sót đó để cứ đặt tấm bản đồ yên vị nguyên trạng ở đấy (mà lại để cho Harry lấy lại). Dù sao thì, tôi vẫn thích khoảnh khắc khi Harry theo dõi những dấu chân của Ginny di chuyển trong trường trong tập Bảo bối Tử thần, vậy nên sau khi cân nhắc kỹ thì tôi vẫn thấy vui vì đã để Harry thu hồi lại được tài sản hợp pháp của cậu ta.
Bài gốc: The Marauders’ Map — By J.K.Rowling
Chuyển ngữ: Pororo
Hiệu chỉnh: Blien
An ordinary Potterhead longing to discover extraordinary values.
