Trong khi dân Muggle có rất nhiều mơ mộng hão huyền về việc du hành xuyên thời gian, việc làm này chỉ được thực hiện bởi một vài lý do nhất định trong thế giới pháp thuật. Mặc dù chủ đề này được bảo mật rất gắt gao khi những nghiên cứu về nó chỉ được tiến hành tại Sở Bảo mật, người ta cũng nhận thức được rằng pháp thuật chỉ có thể giúp bạn du hành xuyên không ở một chừng mực nào đó mà thôi.
Theo lời Giáo sư Saul Croaker, người đã dành cả sự nghiệp của mình tại Sở Bảo mật để nghiên cứu về loại pháp thuật thời gian, cho biết:
“Theo kết quả của các nghiên cứu mới đây, khoảng thời gian dài nhất có thể được tái hiện lại mà không gây bất kỳ nguy hại nghiêm trọng nào cho cả người du hành và bản thân dòng thời gian là khoảng năm tiếng đồng hồ. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng đã tìm ra cách để tích hợp bùa chú Đảo ngược Thời gian (Hour-Reversal Charms) (một loại bùa chú khó kiểm soát và hiệu quả còn bị phụ thuộc vào vật chứa) vào một chiếc đồng hồ cát nhỏ mà các phù thủy và pháp sư có thể đeo vào cổ xoay nó với số vòng tùy thuộc vào lượng thời gian mà họ muốn tái hiện lại.
Tất cả những nỗ lực du hành về quá khứ lâu hơn một vài tiếng đồng hồ đã gây ra những tổn hại nghiêm trọng cho các pháp sư và phù thủy thực hiện điều đó. Nhiều năm trôi qua, vẫn không ai nhận ra tại sao những người du hành qua một khoảng thời gian rất dài không thể sống sót nổi sau chuyến đi. Tất cả những nghiên cứu về những vụ việc đó đã bị hủy bỏ vào năm 1899, khi Eloise Mintumble bị mắc kẹt trong khoảng năm ngày của năm 1402. Và chúng tôi đã nhận thấy cơ thể của cô ấy đã bị già đi tận năm thế kỷ khi cô ấy trở lại khoảng thời gian hiện hành, bị tổn hại nặng đến mức không thể cứu chữa, cô ấy đã chết ngay sau đó tại bệnh viện Thánh Mungo khi chúng tôi đang cố gắng điều trị. Hơn thế nữa, chuyến du hành dài năm ngày của cô ấy ở quá khứ đã gây ra sự xáo động lớn trong cuộc đời của những người mà cô đã gặp, điều đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của họ, và kết quả là ít nhất hai mươi lăm hậu duệ của họ đã biến mất trong thực tại, như thể những người ấy chưa từng được sinh ra.
Cuối cùng, chúng tôi lại gánh lấy một số dấu hiệu đáng báo động như sau: Những ngày sau khi Mintumble quay về, bản thân thời gian đã bị làm nhiễu loạn bởi sự vi phạm quy luật của dòng thời gian. Cụ thể, ngay sau khi cô ấy đi, ngày thứ Ba ngay sau đó dường như kéo dài đến 60 tiếng, trong khi ngày thứ Năm chỉ còn lại vỏn vẹn bốn tiếng đồng hồ. Kết quả là Bộ Pháp thuật đã gặp nhiều rắc rối trong việc giải quyết vấn đề này, từ đó trở đi, nhiều luật lệ hà khắc và hình phạt thích đáng đã được thông qua để xử lý những người cố gắng thực hiện hành vi xuyên không.”
Thậm chỉ cả số lượng rất ít ỏi Xoay Thời Gian được Bộ nắm giữ cũng bị kiểm soát bởi hàng trăm điều lệ. Mặc dù không nguy hiểm như việc trở về năm thế kỷ trước nhưng việc tái sử dụng ngay chỉ một tiếng đồng hồ cũng có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng và Bộ Pháp thuật đã tìm ra những biện pháp quản lý chặt chẽ khi cấp phép cho bất kỳ ai sử dụng món đồ quý hiếm và quyền năng này. Hầu hết cộng đồng pháp thuật hẳn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng Xoay Thời Gian thường chỉ được sử dụng để giải quyết những vấn đề hết sức tầm thường về việc quản lý thời gian không hơn không kém, vì như Saul Croaker đã nói: “Đầu óc con người không thể hiểu được bản chất của thời gian, nên điều đó dẫn đến việc chúng ta cũng không thể nhận thức được những tổn hại sẽ xảy ra nếu ta mạo muội can thiệp vào quy luật của nó.”
Toàn bộ kho chứa Xoay Thời Gian của Bộ Pháp thuật đã bị tiêu hủy trong một trận chiến tại Sở Bảo mật vào khoảng ba năm sau khi Hermione Granger được cấp phép sử dụng Xoay Thời Gian tại Hogwarts.
— Chia sẻ của tác giả J.K.Rowling về Xoay Thời Gian —
Tôi đã quá bồng bột khi đưa chủ đề du hành xuyên thời gian vào trong tập truyện Harry Potter và Tù nhân ngục Azkaban. Mặc dù tôi không hề hối hận vì đã đưa chi tiết này vào (vì Harry Potter và Tù nhân ngục Azkaban là một trong những tập truyện mà tôi thích nhất), nhưng quả thực nó đã tạo ra không ít rắc rối cho tôi, vì giả sử sau khi mọi chuyện đã kết thúc nhưng những pháp sư vẫn có thể trở về quá khứ và hoàn tác những hành động trước đó, thì dự định cho tương lai của tôi sẽ đi về đâu đây?
Cuối cùng tôi cũng đã hài lòng với bản thân mình khi nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề đó bằng ba bước.
Bước 1, tôi để cụ Dumbledore và Hermione nhấn mạnh độ nguy hiểm của việc bị nhìn thấy trong quá khứ, thông qua đó, tôi muốn nhắc lại cho độc giả rằng bên cạnh giải pháp cho những vấn đề về quản lý thời gian thì việc du hành xuyên thời gian cũng gây ra những hậu quả cực kỳ nghiêm trọng mà ta không thể nào lường trước được.
Bước 2, tôi để Hermione trả lại cái Xoay Thời Gian duy nhất từng được đưa đến Hogwarts.
Bước cuối cùng, tôi đã phá hủy toàn bộ lượng Xoay Thời Gian còn lại trong trận chiến tại Sở Bảo mật, điều đó đồng nghĩa với việc trong tương lai, tất cả những khả năng trong việc mọi người có thể tái hiện lại một khoảng thời gian dù có ngắn đến mấy ở quá khứ đều đã bị loại bỏ.
Đây cũng là một ví dụ điển hình của việc sáng tác tiểu thuyết giả tưởng, khi tác giả viết ra một điều gì đó, họ phải cực kỳ cẩn trọng với ý tưởng mà họ đã nảy ra. Vì mọi sự vật luôn có tính hai mặt, bên cạnh những lợi ích mà nó mang đến, nó cũng có thể khiến bạn gặp rắc rối đấy.
Bài gốc: Time-Turner — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: Pororo
Hiệu chỉnh: Blien
Tranh vẽ của Gabriel Leragusi
An ordinary Potterhead longing to discover extraordinary values.
