Ông bà Vernon và Petunia Dursley

vào ngày

Dì dượng của Harry đã găp nhau tại nơi làm việc. Petunia Evans, luôn đắng lòng với cái sự thật rằng ba má có vẻ cưng cô em phù thủy hơn mình, đã rời khỏi Cokeworth mãi mãi để theo học một khóa đánh máy ở Luân Đôn. Điều này đưa cô đến với công việc văn phòng, nơi cô đã gặp được một chàng Vernon Dursley cực kỳ phi-pháp-thuật, độc đoán, và coi trọng vật chất. To bự và gần như không có cổ, người điều hành trẻ tuổi này có vẻ là hình mẫu đàn ông lý tưởng dành cho cô Petunia trẻ tuổi. Anh không chỉ đáp lại sự quan tâm đầy lãng mạn của cô, mà còn tỏ ra bình thường một cách ngon lành. Ảnh có một chiếc xe hơi đúng đắn đến hoàn hảo, và mong muốn làm những thứ hoàn toàn bình thường, và cho đến lúc ảnh đưa cô đến một loạt những buổi hẹn hò ngu ngốc, những cuộc hẹn mà trong đó anh chỉ nói về bản thân và những ý kiến dự đoán của ảnh về thế giới là chính, thì Petunia đã mơ mộng đến cái giây phút ảnh đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay của cô.

Đến đúng thời điểm, Vernon Dursley cầu hôn, hết sức chính xác, quỳ trên một gối trong phòng riêng của mẹ ảnh, Petunia đồng ý ngay lập tức. Thứ ngăn cản sự hạnh phúc êm ả này của cô là nỗi sợ về điều mà hôn phu của cô sẽ nghĩ về em gái mình, người hiện đang học năm cuối tại Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Vernon hoàn toàn có tư cách để coi khinh cả những con người mang giày nâu với comlê đen; điều mà anh sẽ đánh giá về một người phụ nữ trẻ dành phần lớn thời gian của mình mặc những bộ áo chùng dài và hô hoán thần chú, Petunia thiệt tình không dám nghĩ tới.

Cô thú nhận sự thật vào một buổi hẹn hò đẫm nước mắt, trong chiếc xe màu đen của Vernon khi họ đang ngồi nhìn ra một cửa tiệm bán đồ ăn vặt mà Vernon vừa mua một phần cho họ sau khi xem phim xong. Vernon, như Petunia đã dự đoán, bị sốc một cách mãnh liệt; tuy nhiên, anh trang trọng nói với Petunia rằng ảnh sẽ không bao giờ nghĩ xấu về cô chỉ vì cô có một đứa em quái dị, và Petunia đã nhào qua ôm chầm lấy anh trong một sự biết ơn bạo lực tới nỗi ảnh làm rớt luôn khúc xúc xích chiên bột của mình.

Buổi gặp gỡ đầu tiên giữa Lily, bạn trai James Potter của cô, và cặp đôi đã đính hôn, diễn ra hết sức tồi tệ, và mối quan hệ cũng tan vỡ từ đây. James cảm thấy Vernon rất tức cười, và đã phạm phải một sai lầm là biểu lộ cái điều ấy ra. Vernon cố tình hạ thấp James, hỏi coi anh lái loại xe gì. James miêu tả chiếc chổi đua của anh. Vernon phát biểu cái giả thiết của mình rằng các pháp sư phải sống bằng tiền trợ cấp thất nghiệp. James giải thích về Gringotts, và tài sản mà ba má anh đã để dành ở đó, bằng vàng ròng. Vernon không hiểu có phải anh đang bị đem ra làm trò cười hay không, và trở nên bực bội. Buổi tối kết thúc với việc Vernon và Petunia tức giận lao ra khỏi nhà hàng, trong khi Lily òa khóc nức nở và James (có chút hổ thẹn về bản thân) hứa sẽ làm lành với Vernon ngay khi có cơ hội.

Điều này đã không bao giờ xảy ra. Petunia không muốn cho Lily làm phù dâu, bởi cô quá mệt mỏi vì bị làm lu mờ; còn Lily thì bị tổn thương. Vernon thì không chấp nhận nói chuyện với James ở bàn tiếp khách, mà còn mô tả anh, cố tình để cho James nghe được, như là “một thứ ảo thuật gia nghiệp dư nào đó”. Khi đã kết hôn, Petunia ngày càng trở nên giống với Vernon. Cô yêu căn nhà gọn gàng vuông vắn của họ tại số bốn, Privet Drive. Giờ đây, cô trở nên dửng dưng với những thứ cư xử lạ lùng, từ cái bình trà đột ngột rít lên giai điệu gì đó khi cô đi ngang qua, hay những cuộc trò chuyện dài về những điều cô không hiểu được, với những cái tên như “Quidditch” và “Biến hình”. Cô và Vernon chọn cách không tham dự đám cưới của Lily và James. Mảnh thư từ cuối cùng mà cô nhận được từ Lily và James là thông báo về sự ra đời của Harry, và sau một cái nhìn khinh bỉ, Petunia thẳng tay quẳng nó vào thùng rác.

Mặc dù Petunia được nuôi dưỡng bên cạnh một phù thủy, cô ta hoàn toàn thiếu hiểu biết về pháp thuật. Cô và Vernon có cùng một ý tưởng lệch lạc rằng bằng cách nào đó họ sẽ có thể vắt hết cái chất pháp thuật ra khỏi con người Harry, và trong nỗ lực thoát khỏi đám thư gửi từ Hogwarts vào sinh nhật thứ mười một của Harry, họ đã đi đến một sự mê tín dị đoan lạc hậu rằng phù thủy không thể băng qua nước. Khi mà cổ thường xuyên nhìn thấy Lily nhảy qua con suối và chạy trên những hòn đá lót trong thời thơ ấu của hai người họ, lẽ ra cổ không nên ngạc nhiên khi Hagrid không gặp bất kì khó khăn nào trong việc băng qua vùng biển bão táp để đến dược cái lều trên đá đó.

Chia sẻ của tác giả J.K. Rowling

Vernon và Petunia là những cái tên được giữ lại từ lần đặt bút đầu tiên, không bị thay đổi bất cứ một lần nào như tên của nhiều nhân vật khác. “Vernon” đơn giản chỉ là một cái tên tôi không quan tâm lắm. “Petunia” thì lại là cái tên mà tôi luôn đặt cho những nhân vật nữ khó chịu trong mấy game giả lập mà tôi chơi với em gái Di từ hồi còn nhỏ tí.

Nguồn gốc của nó thì tôi không chắc, cho tới khi có một người bạn cho tôi xem một loạt những phim truyền bá thông tin của chính phủ (PIF, ở Vương quốc Anh, các phim ngắn này được chiếu cùng thời gian quảng cáo nhằm phổ biến các thông tin từ các kỹ năng xử lý tình huống, chống ngược đãi động vật cho tới bảo vệ môi trường, v.v… – ND) chiếu hồi chúng tôi còn bé (anh ấy sưu tầm mấy thứ này trong laptop để xem giải trí). Trong đám đó có một phim mô tả hình ảnh một cặp vợ chồng đang đi picnic trên một vách đá bên bờ biển và nhìn một người đàn ông đang chìm dần phía bên dưới (thông điệp của phim này là: “Đừng có vẫy tay chào lại, hãy đi kiếm cứu hộ ngay”). Người chồng gọi vợ là Petunia, và tôi đã hơi giật mình tự hỏi chẳng nhẽ đây chính là chỗ mình nảy ra cái tên không lấy gì làm bình thường này, vì rằng tôi chưa từng gặp ai tên Petunia, hoặc, trong tầm hiểu biết của tôi, đọc được ở đâu ai có cái tên đó. Tiềm thức là một thứ thật lạ lùng. Trong phim, Petunia là một nhân vật béo và vui vẻ, nên chăng tôi nghĩ tất cả những gì tôi lấy ra từ đó chỉ là cái tên.

Còn họ “Dursley” được lấy từ tên một ngôi làng ở Gloucestershire, không xa lắm nơi tôi sinh ra. Tôi chưa bao giờ tới Dursley, và tôi hy vọng ngôi làng đầy ắp những con người duyên dáng. Bản thân cái âm điệu của từ đó nó thu hút (với tôi) chứ thực tế không có sự liên hệ nào với địa điểm thực cả.

***

Gia đình Dursley rất manh động, định kiến, thiển cận, dốt nát và mù quáng, tập hợp gần như tất cả những tính cách tôi không ưa nhất. Tôi muốn nói trong tập cuối, rằng ít ra cũng có một cái gì đó chấp nhận được (một thứ tình cảm chị em đã muốn bị lãng quên nhưng còn le lói; sự nhận ra rằng cô có thể không bao giờ nhìn thấy đôi mắt của Lily nữa) dường như muốn bật ra khỏi Dì Petunia khi cổ chào tạm biệt Harry lần cuối, nhưng cổ không thể thừa nhận nó, hoặc thể hiện ra cái thứ cảm xúc đã bị chôn vùi quá lâu như thế. Mặc dù có nhiều độc giả muốn nhiều hơn ở Dì Petunia trong khoảnh khắc chia tay này, nhưng tôi quyết định để cổ xử sự theo lối nhất quán với những suy nghĩ và cảm xúc của con người đó từ đầu trong suốt bảy cuốn sách.

Còn về Dượng Vernon, dường như chẳng có ai mảy may hy vọng điều gì khá khẩm hơn từ ổng, nên đã không ai thất vọng.

Nguyên tác: Vernon & Petunia Dursley — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: BadgerBoy và Lohmbin
Tranh minh họa: The Dursleys by JesusAConde @ DeviantArt