Sơ hở trong phần 7.2

vào ngày

Chiến thắng cuối cùng của Harry Potter trước Voldemort trong tập 7 đã không làm thoả mãn một số người hâm mộ. Họ cho rằng chiến thắng đó hoàn toàn dựa vào may mắn trên trời rơi xuống của Harry Potter. Thế nhưng mình sẽ luôn phản đối tới cùng, bởi mình cho rằng chiến thắng đó có được là nhờ cả một kế hoạch cực kỳ tài tình của thầy Dumbledore và Hội Phượng Hoàng, cũng như công sức của bao nhiêu con người thuộc phe Ánh sáng. Đành rằng mọi việc đều ít nhiều cần tới may mắn, và việc Harry vẫn sống sót sau cùng thật sự dựa trên may mắn cũng như không hoàn toàn được tiên liệu, nhưng cần khẳng định sự chiến bại của Voldemort đã được tính toán hết sức chặt chẽ.

Để chứng minh khẳng định ấy có lẽ sẽ cần tới ít nhất là hai tập sách cuối cùng. Tuy nhiên, trong khuôn khổ bài viết này, mình chỉ muốn phân tích một chi tiết thay đổi trên phim đã tạo ra một sơ hở lớn và khiến cho chiến thắng của Harry càng giống với một sự ăn may.

Nhắc lại tập 6 một chút, một phần trọng tâm của tập này là cố gắng của thầy Dumbledore trong việc khai thác một ký ức quan trọng của Giáo sư Slughorn. Dumbledore vẫn biết trước việc Voldemort chơi Horcrux (Trường Sinh Linh Giá) để bảo hiểm nhân thọ cho mình, và đó cũng là cách giúp hắn sống sót sau khi tan xác ở Nhà Potter cách đây 16 năm. Vậy điều gì khiến ký ức của thầy Slughorn quan trọng đến thế với thầy Dumbledore? Đó chính là số lượng các Horcrux mà Voldemort đã tạo ra. Bởi thầy Dumbledore hiểu quá rõ rằng nếu vẫn còn những bản “sao lưu linh hồn” của Chúa tể Hắc ám sót lại, việc tiêu diệt y sẽ trở nên vô nghĩa. Và vì vậy, cả hành trình lê thê đến vô vọng của bộ ba trong tập 7 chính là nhằm mục đích tìm diệt toàn bộ các Horcrux của Voldemort trước khi “mất công” đối mặt kết liễu hắn.

Thế nhưng, tính chất của phim Hollywood là nếu phá được bom hẹn giờ thì phải phá được đúng lúc còn 00:00 cơ. Và thế là con rắn Nagini, Horcrux cuối cùng còn sót lại, đã bị tiêu diệt cùng lúc với pha phản phé của Voldemort. Vậy là nếu như cái may mắn “trên trời rơi xuống” chỉ rơi có một nửa, Voldemort vẫn ăn nguyên cú Avada Kedavra của chính mình, nhưng con rắn lại được bảo vệ an toàn, chúng ta sẽ có thêm một gã Đuôi Trùn nào đó giúp hắn hồi sinh và tha hồ tiếp tục mãn nhãn với Đại chiến Phù thuỷ III.

Trong truyện, khi Harry bắt buộc phải giao nộp bản thân cho Voldemort do không thể chịu được cảnh quá nhiều người hy sinh vì mình, cậu vẫn không thôi đau đáu về việc phải tiêu diệt Nagini, và căn dặn Neville làm điều đó. Để rồi sau khi thoát chết lần đầu và tạm cầm cự được dưới chiếc Áo khoác Tàng hình, Harry đã đợi đến khi con rắn chính thức bị kết liễu mới quyết định ra mặt chiến đấu với Voldemort.

Nói tóm lại, để đẩy phim lên cao trào và kết thúc trong nghẹt thở, Đạo diễn đã khiến cho những tính toán chi li của các nhân vật trong truyện trở thành thứ may mắn mà Harry chỉ việc chờ đợi trong khi dành chút thời gian vật lộn bằng tay không với Chúa tể Hắc ám.

— LL