Người sói xuất hiện khắp thế giới và xưa nay luôn bị xem là những kẻ ngoài lề trong chính xã hội pháp thuật chúng được sinh ra. Những phù thủy và pháp sư thường xuyên săn lùng và nghiên cứu sinh vật này sẽ đối mặt với nguy cơ bị tấn công cao hơn Muggle bình thường. Vào cuối thế kỷ thứ mười chín, Giáo sư Marlowe Forfang, chuyên gia vĩ đại về người sói ở Anh quốc, đã đảm đương trọng trách thực hiện một nghiên cứu toàn diện về tập tính của loài này. Ông ta phát hiện ra rằng đa số đối tượng ông có thể tiếp xúc để nghiên cứu và truy vấn đều từng là pháp sư trước khi bị cắn. Qua những người sói, ông cũng biết được Muggle “có vị” khác với các pháp sư và dễ bị tử thương hơn rất nhiều, còn giới pháp sư và phù thủy sẽ sống sót và trở thành người sói.
Các chính sách Bộ Pháp thuật dành cho người sói luôn rất rườm rà và vô nghĩa. Một Bộ Quy tắc Ứng xử của Người sói được xây dựng vào năm 1637 buộc những người sói phải ký và cam đoan rằng họ không được tấn công bất cứ ai, và mỗi kỳ trăng đều phải tự nhốt kín mình lại. Chẳng có gì lạ gì khi chả ai chịu ký kết cái Quy tắc đó, vì có ai mà mạnh dạn bước thẳng vào Bộ và tự nhận mình là người sói đâu, đây cũng vấn đề Ban đăng kiểm Người sói sau này gặp phải. Suốt nhiều năm, là cái nơi lẽ ra phải có tấp nập người sói đến khai báo tên và thông tin cá nhân, Ban đăng kiểm Người sói lại hoạt động một cách nửa mùa và thiếu uy tín, bởi rất nhiều người mới bị cắn tìm cách giữ kín tình trạng của mình để trốn tránh nỗi tủi hổ và sự đào thải nhãn tiền. Người sói đã bị đùn đẩy qua lại giữ phân bộ Quái thú (Beast) và Nhân tri* (Being) thuộc Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật trong thời gian dài, vì không ai quyết định được là người sói nên được phân loại là người hay sói. Đến một thời điểm, Ban đăng kiểm Người sói và Đơn vị Bắt giữ Người sói đều trực thuộc phân bộ Quái thú, trong khi cùng lúc thì văn phòng Dịch vụ Hỗ trợ Người sói lại được thành lập trong Phân bộ Nhân tri. Cũng chẳng ai từng xuất hiện tại phòng Dịch vụ Hỗ trợ này, cùng lý do với tình trạng ế ẩm của Ban đăng kiểm nói trên, và cuối cùng nó cũng bị đóng cửa.
Bạn sẽ trở thành người sói khi bị người sói cắn khi ở đang dạng sói vào thời điểm trăng tròn. Khi đó, nước dãi của người sói hòa vào máu của nạn nhân nên xảy ra sự truyền nhiễm.
Những truyền thuyết và thần thoại của Muggle về người sói nhìn chung là sai, mặc dù cũng có vài điểm sự thật nho nhỏ. Đạn bạc không giết được người sói, nhưng hỗn hợp bạc và cây bạch tiễn nghiền thành bột đắp lên vết cắn mới sẽ ‘niêm phong’ vết thương và ngăn nạn nhân chảy máu đến chết (mặc dù vẫn tồn tại những bi kịch được kể về các nạn nhân van xin được chết còn hơn là sống với thân phận người sói).
Nửa sau thế kỷ XX, một vài loại dung dịch đã được chế tạo ra để giảm bớt hiệu lực của việc hóa sói. Trong đó thành công nhất là Liều thuốc Bả sói.
Sự biến hình hằng tháng của người sói sẽ cực kỳ đau đớn nếu không được chữa trị và họ thường xuyên trở nên xanh xao và yếu ớt trước và sau thời điểm đó. Khi đang ở dạng sói, người sói sẽ hoàn toàn mất đi nhận thức đúng sai của loài người. Tuy nhiên, thật không đúng khi khẳng định (như một số chuyên gia, đáng chú ý là ghi chép của Giáo sư Emerette Picardy trong cuốn “Loài sói vô kỷ luật: Lý do mà Người sói Không đáng được sống”) rằng họ sẽ mất đi tư cách đạo đức lâu dài. Khi ở dạng người, người sói cũng có thể tốt đẹp và tử tế như những người khác. Mặt khác, họ cũng có thể rất nguy hiểm ngay cả khi là người, như trường hợp của Fenrir Greyback, kẻ luôn muốn cắn xé khi là người và luôn mài móng sắc như vuốt để thực hiện được mục đích đó.
Nếu bị tấn công bởi một người sói vẫn còn ở dạng người, nạn nhân có thể nhiễm vài tính cách nhỏ giống sói như thích ăn thịt tái, ngoài ra thì không bị hành hạ bởi những căn bệnh kéo dài. Tuy nhiên, bất cứ vết cắn hay cào nào từ người sói đều để lại sẹo vĩnh cửu, dù khi tấn công thì người sói có đang ở dạng nào đi chăng nữa.
Gần như không thể phân biệt được giữa sói thật và người sói khi ở dạng sói, dù có thể mõm chúng sẽ ngắn hơn và con ngươi sẽ nhỏ hơn (giống “loài người” hơn), đuôi thì mọc thành búi chứ không dày và rậm. Sự khác biệt thật sự nằm ở hành vi. Chó sói thật không quá hung hăng, và nếu trong nhiều truyện dân gian mô tả chúng là loài thú săn mồi ngu ngốc thì các pháp sư chuyên gia tin rằng đấy là đang nói về người sói chứ không phải chó sói thật.
Người sói thường duy trì nòi giống bằng cách tấn công những người-không-phải-sói. Sự kỳ thị dành cho người sói đã leo thang qua nhiều thế kỷ nên rất ít người sói chịu kết hôn và sinh con. Tuy nhiên, khi người sói kết hôn với người thường, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng sự hóa sói có thể di truyền sang con cháu họ.
Một đặc tính gây tò mò của tình trạng này là nếu có hai người sói tiếp xúc và giao phối với nhau vào lúc trăng tròn (trường hợp hiếm vô cùng, chỉ mới xảy ra hai lần trong lịch sử) thì kết quả của sự giao phối sẽ là những sói con không khác gì sói thật ngoại trừ việc chúng có trí thông minh khác thường. Chúng chẳng hung hăng hơn sói thường và cũng không tìm người để tấn công. Một bầy sói như thế đã được thả tự do, trong sự bí mật tuyệt đối, vào Rừng Cấm của trường Hogwarts, với sự cho phép tử tế của cụ Albus Dumbledore. Chúng đã lớn lên thành những con sói xinh đẹp và thông minh khác thường và đến nay vẫn còn vài con sống tại đó, làm dấy lên những đồn thổi về “người sói” trong rừng – những câu chuyện mà không giáo sư hay người giữ rừng nào buồn gạt bỏ đi bởi vì giữ phù thủy sinh tránh xa khỏi Rừng Cấm chính là điều họ mong muốn.
*Being: Từ để gọi chung những sinh vật có thể tư duy như con người và có hình dạng giống (toàn bộ hoặc một phần) với con người. Riêng con người thì thuộc nhánh ‘human being’.
Bài gốc: Werewolves — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: BadgerBoy
Tranh minh họa của Pottermore