Tại sao Lily lại yêu được James?

vào ngày

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗕𝗮

Nếu tôi còn phải nghe “Evans, hẹn hò với tôi đi!” thêm một lần nữa, tôi sẽ nguyền Potter đến tuần sau. Hôm nay hắn nghênh ngang đi ngang sân, tóc dựng như tổ chim, làm như ghi được mấy bàn thắng thì trở thành anh hùng không bằng. Mọi người còn reo hò cổ vũ nữa chứ.

Tôi không hiểu sao một người có thể thông minh trong lớp đến thế mà bên ngoài lại khó chịu đến vậy.

Tôi thề sẽ không bao giờ hẹn hò với hắn.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗧𝘂̛ – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗠𝘂̛𝗼̛̀𝗶

Hôm nay có chuyện lạ. Trong giờ học của Slughorn, vạc của Mulciber phát nổ. James lập tức ra tay—không đùa cợt, không ra vẻ—chỉ một bùa chắn nhanh gọn và kéo cậu ta ra.

Khi tôi hỏi tại sao, hắn chỉ nói: “Vì cậu ta sắp bị cháy mất lông mày rồi,” như thể đó là điều hiển nhiên.

Lần đầu tiên, hắn không diễn. Hắn chỉ… là chính mình.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗡𝗮̆𝗺 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗡𝗮̆𝗺

Tôi chưa từng ghét ai như ghét James Potter hôm nay.

Cái cách hắn cười sau khi nguyền Sev—như thể đó chỉ là một trò đùa—rồi nhìn tôi như chờ tôi vỗ tay tán thưởng. Tôi đã nói rằng tôi thà hẹn hò với con mực khổng lồ còn hơn. Lời nói bật ra lớn hơn dự tính, nhưng tôi không hối hận.

Cơ mà… ánh mắt hắn khi nghe điều đó. Như thể hắn không nghĩ tôi sẽ thật sự nói vậy.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗦𝗮́𝘂 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗠𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗠𝗼̣̂𝘁

Dạo này hắn trầm hơn.

Tôi thấy hắn giúp một học sinh năm hai nhặt sách sau khi Mulciber làm cô bé ngã. Không khoe mẽ, không bày trò. Chỉ là James—bình tĩnh, nhẹ nhàng. Hắn thậm chí không biết tôi đang nhìn.

Điều đó khiến tôi bối rối hơn cả những trò quậy trước đây.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗦𝗮́𝘂 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗕𝗮

Gần đây, khoảng cách giữa chúng tôi dịu lại. James vẫn có cái kiểu cười nhếch miệng ngớ ngẩn đó, nhưng giờ hắn không còn là kẻ gây rối ngạo mạn mà tôi từng thấy nữa.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn một chút. Có lúc, tôi còn bắt gặp hắn ngồi bên hồ cùng bạn bè—không phải nhóm gây rối, mà là bốn cậu trai cười đùa như thể thế giới chỉ có họ.

Tôi không còn căm ghét hắn nữa. Có lẽ đây là một dạng “hòa bình lặng lẽ”.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗖𝗵𝗶́𝗻

Giờ thì tôi đã hiểu.

James không chỉ giỏi phép thuật—hắn sống trong phép thuật. Hắn dùng nó để bảo vệ những người hắn yêu quý. Hắn khám phá từng ngóc ngách của Hogwarts không phải để thống trị, mà để cùng bạn bè thuộc về nơi này.

Giữa những đêm chạy trốn dưới trăng và chàng trai từng nguyền Severus năm nào, tôi đã ngừng nhìn hắn như “Potter”.

Và bắt đầu thấy James.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗠𝘂̛𝗼̛̀𝗶

Đi tuần với James rất khác.

Hắn không chỉ đi kiểm tra hành lang—hắn dẫn lối, như thể cả tòa lâu đài là bản đồ viết bằng thứ ngôn ngữ chỉ hắn hiểu. Tối nay, hắn đưa tôi xuống đường hầm dưới Cây Liễu Roi, hắn biết bí mật trong đó.

Vừa sợ, vừa hồi hộp. Trong ánh đuốc, nụ cười của hắn không còn là khoe mẽ mà như đang khơi lại ký ức của những đêm cùng bạn bè. Và giờ, hắn chia sẻ điều đó với tôi.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗠𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗛𝗮𝗶

Tôi không ngừng nghĩ về những gì tôi thấy tối nay.

James và Sirius lén ra ngoài cùng Remus. Tôi bám theo, nghĩ rằng họ lại giở trò. Nhưng không, hắn đã để tôi thấy. Trước mắt tôi, James hóa hươu, Sirius hóa chó đen, Peter hoá chuột, chạy lăng xăng phía sau… còn Remus, trở thành sói, chạy cùng họ—không cô độc, không bị xích.

Họ đã mất nhiều năm luyện thứ phép mà người lớn cũng khó làm, chỉ để Remus không phải chịu đựng một mình.

Phải là những người bạn như thế nào chứ?

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗠𝗼̣̂𝘁

Giờ tôi đã nhận ra sự thật đằng sau những lần vi phạm giờ giới nghiêm, những thì thầm, những vụ biến mất. Họ không chỉ gây rối, họ đang vẽ bản đồ của toàn bộ trường—lâu đài, Rừng Cấm, mọi lối đi bí mật—để chạy theo bước chân của một người sói.

James không phải thủ lĩnh chỉ vì hắn to tiếng. Hắn là người gắn kết họ: Sirius, kẻ bị ghét bỏ vì phản bội dòng máu; Remus, một người sói ẩn mình; Peter, rụt rè nhưng khao khát được nhìn nhận. Và James, người đã kết nối cả ba và gọi họ là anh em.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗛𝗮𝗶

Hôm nay tôi thấy họ ngồi bên hồ, nằm dài trên cỏ, cười đùa. Không còn sự ngạo mạn, chỉ là sự thoải mái. James ngồi giữa, ánh nắng rọi lên mái tóc rối bù, trông như đang ở đúng nơi hắn thuộc về.

Tôi luôn có bạn bè, nhưng chưa từng thấy sợi dây gắn bó nào như thế. Hắn đã dốc hết—thời gian, tài năng, cả sự an toàn—để Remus không bao giờ phải đối mặt với trăng tròn một mình.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗕𝗮

Tôi đã hỏi Remus về chuyện Hoá thú. Cậu ấy hoảng sợ khi biết tôi phát hiện, nhưng sau khi tôi hứa sẽ giữ bí mật, cậu nói một điều tôi không bao giờ quên:

“James chưa bao giờ thấy tôi nguy hiểm. Cậu ấy chỉ coi tôi là một người bạn mà cậu ấy có thể cùng vào sinh ra tử.”

Đó là James Potter. Kiêu ngạo, gây phiền, khó chịu. Nhưng cũng là cậu trai đã chịu đựng những phép biến hình đau đớn chỉ để đồng hành và bảo vệ bạn mình.

Có lẽ… hai điều ấy chẳng cần loại trừ lẫn nhau.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗧𝘂̛

Sáng nay, chúng tôi đi Hogsmeade sớm. Thay vì con đường quen, hắn dẫn tôi băng qua rừng đến một khoảng trống nhìn xuống ngôi làng. Hắn kể rằng bốn người họ từng tìm ra nơi này vào một mùa đông—Remus dẫn đường, James chạy trước trong hình hài hươu, Sirius đuổi theo như con chó hoang.

Hắn chỉ vào dấu vết gạc hươu khắc trên thân cây. Ở nơi này, mọi góc đều ẩn chứa một câu chuyện, như mực tàng hình chỉ hiện ra khi hắn tin tưởng.

Tôi hôn hắn dưới bầu trời nhạt màu. Lần đầu tiên, hắn không đùa. Chỉ ôm tôi, như thể tôi vừa được bước vào một thế giới thiêng liêng nào đó.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗡𝗮̆𝗺

Sau khi đi tuần, hắn nói: “Có một nơi cuối cùng anh chưa đưa em tới.”

Chúng tôi leo lên một gờ nhỏ trên Tháp Thiên Văn. Toàn bộ khuôn viên trải ra trước mắt như một tấm bản đồ sống—hồ nước đen như gương, Rừng Cấm phủ sương, Hogsmeade sáng le lói. Hắn kể đây là nơi bốn người họ tụ tập sau mỗi đêm rong ruổi.

“Đó là những đêm tuyệt nhất,” hắn thì thầm, không còn là kẻ gây trò mà là một chàng trai nhớ về quá khứ rực rỡ.

Tôi nhận ra mình không chỉ đang hẹn hò với James Potter. Tôi đang bước vào lịch sử của nhóm Đạo Tặc—tình bạn thuần khiết, trung thành, bí mật. Và hắn đã chọn mở cánh cửa ấy cho tôi.

𝗡𝗮̆𝗺 𝗕𝗮̉𝘆 – 𝗧𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝗦𝗮́𝘂

Tôi từng nghĩ tôi sẽ phải yêu Hogwarts hơn những người sinh ra đã được định đến đó. Tôi đã lầm.

Đi bên James, ngôi trường như có thêm những tầng lớp tôi chưa từng thấy: đường hầm, chỗ ẩn, gờ đá cao—tất cả đan xen bằng tiếng cười của bốn cậu trai không chịu bị gò bó.

Mỗi khi kể về những đêm đó, trong mắt hắn có một sự dịu dàng. Hắn nhớ chúng, tôi biết. Nhưng khi hắn nhìn tôi, tôi cảm giác như mình cũng đã trở thành một phần của thế giới ấy.

Và tôi lại yêu hắn thêm một chút nữa.

⸻⸻⸻

Trên đây là một sáng tác nhỏ của tôi, tức cảnh sinh tình khi thấy nhiều fan không chấp nhận việc một người tốt như Lily Evans lại có thể phải lòng một kẻ bắt nạt như James Potter—hoặc tin rằng lẽ ra Lily nên yêu Severus Snape.

Theo tôi, ở độ tuổi ấy, với trái tim nhạy cảm và mạnh mẽ của mình, Lily rất khó có thể không yêu James. James là một chàng trai nổi bật, thu hút, một “bad boy” chính hiệu nhưng có bản chất tốt đẹp và đã làm được những điều vĩ đại.

Thử nghĩ mà xem, một khi Lily bắt đầu để ý James, với sự tinh tế của cô, cô sẽ nhanh chóng nhận ra trong James là một người bạn trung thành và dũng cảm. Tấm lòng bao dung của Lily sẽ khiến cô thấu hiểu và tự lý giải cho những sai lầm tuổi trẻ của anh. Khi họ hẹn hò, Lily sẽ được dẫn lối vào một thế giới phiêu lưu kỳ vĩ mà James và nhóm Đạo tặc đã cùng nhau khám phá. Quan trọng hơn cả, cô sẽ được mở lòng chào đón trong thế giới ấy. Lily có thể yên tâm rằng xuất thân Muggle-born của mình không bao giờ là vấn đề, khi chứng kiến James hết lòng với những người bạn của anh, kẻ thì bị cô lập vì phản bội dòng máu, kẻ thì bị ruồng bỏ vì thân phận người sói, kẻ thì nhút nhát rụt rè không chút nổi bật.

Còn nếu Lily chọn hẹn hò với Severus thì sao? Cô sẽ được dẫn dắt để khám phá những gì? Một thế giới ma thuật hắc ám thường coi những người như Lily là thấp kém?

James và Severus, ai cũng có lỗi lầm tuổi trẻ. Ai cũng yêu Lily. Nhưng chỉ có một người vì cô mà thay đổi — và thay đổi đủ sớm để kịp bước đi cùng cô. Người còn lại, theo tôi, không thực sự yêu Lily bằng trái tim trưởng thành, mà là một tình cảm ám ảnh, cố chấp nhiều hơn là yêu.