Giáo sư Remus Lupin

vào ngày

Cha mẹ

Remus Lupin là người con duy nhất của pháp sư Lyall Lupin và người vợ Muggle tên Hope Howell của ông.

Lyall Lupin là một thanh niên thông minh nhưng có phần nhút nhát. Khi vừa ba mươi tuổi, ông đã trở thành một chuyên gia lừng danh thế giới về những Thực thể phi nhân có linh hồn (Non-Human Spiritous Apparitions). Những đối tượng này bao gồm các loài như tiểu quỷ (poltergeist), Ông Kẹ, và những sinh vật kỳ bí khác, đôi khi có hình dáng và hành vi giống các hồn ma, nhưng chưa từng có sự sống và vẫn còn là một bí ẩn ngay cả trong thế giới pháp thuật.

Trong chuyến do thám vào một khu rừng rậm xứ Wales có một Ông Kẹ hung tợn đang lẩn khuất, Lyall đã tình cờ hội ngộ người vợ tương lai của mình. Hope Howell, một cô gái Muggle xinh đẹp làm việc trong một văn phòng bảo hiểm tại Cardiff, khi đó đang thơ thẩn dạo quanh khu rừng mà nàng cứ tưởng là vô hại. Dân Muggle vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Ông Kẹ và những con tinh, và Hope, một phụ nữ đặc biệt nhạy cảm và giàu trí tưởng tượng, đã cảm nhận được có cái gì đó đang rình mò sau lưng nàng từ giữa đám cây cối tối tăm. Cuối cùng, trí tưởng tượng của nàng trở nên cực kỳ sống động đến mức Ông Kẹ đã hiện hình: Một gã đàn ông to lớn, trông rất xấu xa, tiến thẳng đến Hope với những tiếng gầm gừ với đôi tay dang rộng trong bóng đêm. Nghe tiếng thét của cô gái, chàng Lyall lao qua đám cây, biến con Ông Kẹ thành một cái nấm rơm chỉ với một cái vẩy đũa của anh. Nàng Hope hoảng sợ trong lúc rối bời cho rằng Lyall đã đuổi cái gã sắp tấn công mình đi, khiến những lời đầu tiên chàng nói với nàng lúc ấy – “Không sao cả, chỉ là một Ông Kẹ thôi mà” – chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhận ra vẻ đẹp của người thiếu phụ trước mặt, Lyall đã có một quyết định khôn ngoan là không nói thêm gì về Ông Kẹ nữa, thay vào đó đồng ý rằng gã đàn ông kia thật to con và đáng sợ, và điều hợp lý nhất lúc bấy giờ là để chàng hộ tống nàng về nhà để bảo vệ nàng.

Cặp đôi trẻ đã phải lòng nhau, và ngay cả khi Lyall bẽn lẽn thú nhận vài tháng sau, rằng hôm ấy không hề có thứ gì đe dọa tính mạng Hope cả, cũng chẳng làm sứt mẻ tình cảm nồng nhiệt nàng dành cho chàng. Trước sự hân hoan của Lyall, Hope chấp nhận lời cầu hôn của anh và sốt sắng chuẩn bị cho lễ cưới, hoàn thành với một chiếc bánh kem gắn hình Ông Kẹ trên cùng.

Đứa con đầu tiên và duy nhất của Lyall và Hope, Remus John, được sinh ra sau một năm chung sống. Vui vẻ và khỏe mạnh, cậu bé đã sớm bộc lộ những dấu hiệu phép thuật và cả cha mẹ cậu đều nghĩ rằng cậu sẽ đi theo con đường của cha, theo học tại Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts trong tương lai.

Bị cắn

Năm Remus lên bốn tuổi, hoạt động pháp thuật Hắc ám trên cả nước Anh gia tăng mạnh mẽ. Trong khi rất ít người nhận thức được thứ gì đằng sau những vụ tấn công bí ẩn và các dấu hiệu kỳ quái đang leo thang, Chúa tể Voldemort đã những động thái đầu tiên vươn đến quyền lực và bọn Tử thần Thực tử thì đang chiêu mộ tất cả những loài sinh vật có bản chất Hắc ám tham gia cùng chúng trong công cuộc lật đổ Bộ Pháp thuật. Bộ đã kêu gọi triệu tập các chuyên gia về sinh vật Hắc ám – kể cả những thứ thiểu số như Ông Kẹ và yêu tinh – để giúp Bộ nắm bắt và chế ngự mối nguy hiểm. Nằm trong số người được yêu cầu tham gia vào Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, pháp sư Lyall Lupin đã vui vẻ đồng ý. Tại đây Lyall đã đối mặt với một người sói tên Fenrir Greyback, kẻ được đưa đến để thẩm vấn về cái chết của hai đứa trẻ Muggle.

Ban đăng kiểm Người sói hoạt động rất tệ hại. Người sói bị cộng đồng pháp thuật xa lánh đến mức họ thường tránh tiếp xúc với những người khác; họ sống theo “bầy đàn” tự lập và làm mọi thứ có thể để tránh phải đăng ký. Greyback là kẻ mà Bộ không hề biết là một người sói, đã nằng nặc khai rằng hắn chỉ là một Muggle lang thang và hoàn toàn kinh ngạc khi nhận ra mình đang ở một căn phòng đầy phù thủy, cũng rất kinh hãi khi nghe kể về những đứa trẻ đáng thương đã chết.

Bộ quần áo bẩn thỉu và việc Greyback không có đũa phép đã đủ để thuyết phục hai thành viên lao lực và lơ đãng trong ủy ban thẩm tra rằng hắn đang nói thật, nhưng Lyall Lupin thì không dễ bị lừa như vậy. Ông đã nhận ra những dấu hiệu đặc trưng nhất định trong diện mạo và hành vi của Greyback và yêu cầu ủy ban phải giam giữ Greyback cho đến đợt trăng tròn tiếp theo, vừa vặn hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau đó.

Greyback ngồi im trong khi Lyall thì cứ bị các đồng nghiệp trong ủy ban cười nhạo (“Lyall, anh cứ tập trung vào mấy con Ông Kẹ ở Wales đi, đó mới là chuyên môn của anh mà.”). Thường là một người khá bình tĩnh, nhưng Lyall đã nổi giận. Ông đã nói rằng người sói là “những kẻ vô cảm, độc ác, không đáng được sống”. Ủy ban lệnh cho Lyall phải rời khỏi phòng, còn vị trưởng ban thì gửi lời xin lỗi đến người Muggle lang thang kia và Greyback được thả.

Vị pháp sư hộ tống Greyback ra khỏi cuộc thẩm tra dự định sẽ ếm một Bùa Lú lên hắn để hắn quên việc mình đã ra vào Bộ. Nhưng trước khi có cơ hội làm chuyện đó, người này đã bị chế ngự bởi Greyback và hai tên đồng bọn lởn vởn tại lối vào, rồi ba gã người sói bỏ trốn.

Greyback ngay lập tức kể cho bằng hữu của hắn chuyện Lyall Lupin đã nói về họ như thế nào. Sự trả thù dành cho vị pháp sư cho rằng người sói không đáng được sống sẽ rất nhanh gọn và khủng khiếp.

Gần đến sinh nhật lần thứ năm của Remus, khi cậu bé đang yên giấc trên giường ngủ, Fenrir Greyback đã phá cửa sổ phòng và tấn công cậu bé. Lyall đến kịp lúc để cứu mạng con trai ông, đánh đuổi Greyback ra khỏi nhà với hàng loạt lời nguyền quyền năng. Tuy nhiên, từ đó trở đi, Remus đã hoàn toàn biến thành một người sói.

Lyall Lupin không bao giờ tha thứ cho bản thân vì những lời đã thốt ra trước Greyback trong cuộc thẩm tra: “vô cảm, độc ác, không đáng được sống”. Ông đã lặp lại rập khuôn định kiến cố hữu của cộng đồng dành cho người sói, nhưng con trai ông thì vẫn thế – đáng yêu và thông minh – ngoại trừ giai đoạn kinh khủng lúc trăng tròn khi cậu phải chịu đựng sự biến hình đầy đau đớn và trở thành mối nguy hiểm cho những người xung quanh. Trong nhiều năm trời, Lyall đã che giấu con trai mình sự thật về cuộc tấn công, cũng như danh tính kẻ tấn công vì sợ rằng Remus sẽ buộc tội ông.

Tuổi thơ

Lyall làm mọi thứ ông có thể để tìm cách cứu chữa, nhưng không thứ thuốc hay bùa chú nào có thể giúp được con trai ông. Từ lúc này trở đi, cuộc sống của gia đình phải được kiểm soát để che giấu tình trạng của Remus. Họ chuyển từ vùng quê này sang thị trấn khác, rời đi ngay khi có tin đồn về hành vi bất thường của cậu bé. Những bạn bè pháp sư và phù thủy đều chú ý rằng Remus trở nên xanh xao khi kỳ trăng đến, và hàng tháng cậu lại biến mất một lần. Remus không được phép chơi cùng những đứa trẻ khác, phòng trường hợp cậu lỡ miệng nói ra tình trạng của mình. Hậu quả là, dù cho được cha mẹ yêu thương như thế nào đi nữa, Remus vẫn là một đứa trẻ cô đơn.

Khi Remus còn nhỏ, việc kiềm chế cậu trong lúc biến hình không quá khó khăn; thường thì một căn phòng khóa chặt với hàng tá bùa im lặng là đủ. Tuy nhiên, khi cậu bé lớn dần lên, con sói trong cậu cũng lớn theo, và đến lúc tròn mười tuổi, Remus đã có thể đập cửa cái và phá cửa sổ. Cần những bùa chú mạnh mẽ hơn để chế ngự cậu khiến cả Hope lẫn Lyall đều ốm dần đi với nỗi lo lắng và sợ hãi. Họ rất yêu thương con trai mình, nhưng họ biết rằng cộng đồng của họ – vốn luôn kinh sợ trước những hoạt động Hắc ám xảy ra ngày càng nhiều xung quanh – sẽ không thể khoan dung trước một người sói không thể kiểm soát. Niềm hi vọng từng đặt vào con trai xem chừng đã đổ vỡ, Lyall phải dạy dỗ Remus tại nhà, quả quyết rằng cậu bé sẽ không bao giờ được đặt chân đến trường.

Không lâu trước sinh nhật lần thứ mười một của Remus, không ai khác ngoài Albus Dumbledore, vị Hiệu trưởng Hogwarts, đã không mời mà đến trước bậc thềm nhà Lupin. Luống cuống và sợ hãi, Lyall và Hope đã cố gắng ngăn thầy vào, nhưng bằng cách nào đó, năm phút sau, cụ Dumbledore đã ngồi bên lò sưởi, ăn bánh xốp và chơi Bi nổ với Remus.

Cụ Dumbledore giải thích với nhà Lupin rằng cụ đã biết về chuyện xảy ra với con trai họ. Greyback đã khoe khoang về chuyện hắn gây ra và cụ có gián điệp giữa các sinh vật Hắc ám. Tuy nhiên, cụ Dumbledore nói với gia đình Lupin rằng cụ không thấy có lý do gì để không cho Remus đến trường, trình bày cả những gì cụ đã sắp xếp để cho cậu bé một chốn an toàn, đảm bảo để cậu biến hình. Với định kiến thường trực với người sói, cụ Dumbledore đồng ý rằng vì sự an nguy của Remus, tình trạng của cậu bé không nên được lan truyền. Mỗi tháng một lần, cậu bé sẽ đến một căn nhà an toàn và thoải mái trong làng Hogsmeade, được bảo vệ bởi nhiều bùa chú và chỉ có một lối đi ngầm từ khuôn viên Hogwarts, để có thể yên tâm mà biến hình.

Remus cảm thấy phấn khởi chưa từng có trong đời. Ước mơ của cậu chính là được gặp gỡ những đứa trẻ khác và đây là lần đầu tiên, cậu có bằng hữu và bạn thân.

Đến trường

Được phân loại vào Gryffindor, Remus nhanh chóng kết bạn với hai anh bạn vui tính, tự tin, và nổi loạn, James Potter và Sirius Black. Hai người họ bị thu hút bởi khiếu hài hước ngầm và lòng tốt đáng quý của Remus, ngay cả khi họ không phải lúc nào cũng có tấm lòng như vậy. Remus, luôn làm bạn với những kẻ yếu thế, cũng đối xử rất tốt với Peter Pettigrew, một cậu bạn Gryffindor khác lùn tịt và có phần chậm chạp, người mà James và Sirius sẽ không cho rằng đáng quan tâm đến nếu Remus không thuyết phục họ. Bộ tứ nhanh chóng trở nên không thể tách rời.

Remus được xem như là lương tâm của nhóm, nhưng là một lương tâm thường mắc sai lầm. Cậu không ủng hộ khi những trò bắt nạt Severus Snape diễn ra liên tục, nhưng cậu quá yêu quý James và Sirius, cũng như quá biết ơn sự đón nhận của họ, để không thể chống lại họ mỗi khi cậu biết là cậu nên làm vậy.

Điều không thể tránh khỏi là ba người bạn thân của Remus đã sớm tò mò rằng tại sao cậu cứ biến mất mỗi tháng một lần. Tin rằng những gì xảy đến với mình lúc nhỏ rằng bạn bè sẽ bỏ rơi cậu nếu họ biết cậu là người sói, Remus tìm cách nói dối ngày càng nhiều hơn để ngụy biện cho sự biến mất của mình. James và Sirius đã đoán ra sự thật vào năm học thứ hai. Với lòng biết ơn kinh ngạc của Remus, họ không chỉ không bỏ rơi bạn mình mà còn nghĩ ra một phương thức tuyệt vời để giảm đi sự cô đơn hằng tháng của cậu. Họ đã đặt cho cậu một biệt danh gắn bó với cậu suốt quãng thời gian đi học: “Moony” – Mơ Mộng Ngớ Ngẩn (theo bản dịch đầu tiên của Lý Lan). Remus kết thúc những năm tháng nhà trường với vai trò một Huynh trưởng.

Hội Phượng Hoàng

Vào lúc bộ tứ ra trường, việc xây dựng thế lực của Chúa tể Voldemort đã gần hoàn tất. Chướng ngại vật thực sự đối với hắn ta tập trung tại một tổ chức ngầm tên là Hội Phượng Hoàng, nơi cả bốn chàng thanh niên đều tham gia.

Cái chết của James Potter, cùng với người vợ Lily của anh, dưới tay Chúa tể Voldemort, là một trong những sự kiện chấn động nhất trong cuộc đời vốn đã đầy rắc rối của Remus. Bạn bè có ý nghĩa với cậu hơn bất kỳ ai khác, bởi vì cậu từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng hầu hết mọi người đều xem cậu là kẻ không nên động vào, và rằng cậu không thể nào lấy vợ và sinh con. Tệ hơn nữa, trong vòng hai mươi bốn giờ cậu đã mất luôn hai người bạn thân còn lại. Khi đang đi công cán cho Hội Phượng Hoàng ở phía bắc, Remus nhận được tin khủng khiếp rằng một trong hai người bạn của cậu đã sát hại người kia, đã bị vào ngục Azkaban, là một kẻ phản bội Hội lẫn phản bội Lily và James.

Sự thất bại của Voldemort đánh dấu khởi đầu của một thời kỳ đơn độc và bất hạnh lâu dài đối với Remus, trong niềm hân hoan của những người còn lại trong thế giới pháp thuật. Anh đã mất đi ba người bạn thân, cộng với sự giải tán của Hội, các cộng sự trước đây đều trở về với cuộc sống bận rộn với gia đình. Mẹ anh giờ đã chết, và trong khi cha Lyall luôn vui sướng khi được gặp con trai mình thì Remus lại từ chối quay về ở với ông, không muốn gây nguy hại đến sự sống đang bình yên của cha.

Remus bấy giờ sống một cuộc sống vất vưởng, được ngày nào hay ngày nấy, chấp nhận làm những công việc dưới khả năng của mình, luôn nhận thức được rằng anh sẽ phải rời đi trước khi những dấu hiệu về việc bị bệnh mỗi tháng một lần vào lúc trăng tròn của mình bị các đồng nghiệp phát hiện.

Liều thuốc Bả sói

Một bước tiến trong cộng đồng pháp thuật mang đến cho Remus niềm hy vọng mới: Sự ra đời của Liều thuốc Bả sói. Liều thuốc này không ngăn chặn được việc một người sói biến hình mỗi tháng một lần, nhưng nó sẽ kìm hãm sự hung tợn để trở thành một con sói ngái ngủ bình thường. Nỗi sợ hãi lớn nhất của Remus là anh sẽ giết người khi đầu óc không còn tỉnh táo. Tuy nhiên, liều Bả sói rất phức tạp với nguyên liệu rất đắt tiền. Remus không đời nào có thể dùng thử nó mà không thừa nhận bản chất thật của mình, vì vậy anh lại tiếp tục sự tồn tại cô độc, nay đây mai đó của mình.

Trở lại Hogwarts

Một lần nữa, cụ Albus Dumbledore lại thay đổi cuộc đời của Remus Lupin khi cụ lần theo dấu của anh đến một mái nhà xiêu vẹo sắp đổ nát ở Yorkshire. Không chỉ vui sướng khi gặp được thầy Hiệu trưởng, Remus còn kinh ngạc hơn khi cụ Dumbledore đề nghị anh vào vị trí giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Anh chỉ bị thuyết phục khi cụ thông báo rằng có một nguồn Liều thuốc Bả sói không giới hạn cho anh, được bậc thầy Độc dược, Severus Snape, bào chế và cung cấp.

Tại Hogwarts, Remus đã bộc lộ năng lực giảng dạy và tài năng hiếm có trong chuyên môn của mình, cộng với sự thấu hiểu học trò sâu sắc. Thầy, như mọi khi, đặc biệt chú ý đến những học trò lép vế, và cả Neville Longbottom lẫn Harry Potter đều nhận được lòng tốt và sự thông thái của thầy.

Tuy nhiên, điểm yếu xưa kia của Remus vẫn còn đó. Thầy mang mối ngờ vực sâu sắc về một trong số những người bạn cũ của mình, một kẻ đào tẩu công khai, nhưng không kể cho bất kỳ ai tại Hogwarts biết. Khao khát được bầu bạn và được yêu quý đến tuyệt vọng khiến thầy không có đủ sự can đảm và thành thật mà lẽ ra thầy phải có.

Một sự hỗn loạn không may xảy đến khiến thầy Remus phải biến hình hoàn toàn thành một người sói ngay trong khuôn viên trường. Với nỗi oán hận chưa bao giờ giảm bất kể thầy Remus có tỏ ra lịch thiệp và nhã nhặn đến thế nào, Giáo sư Severus Snape vẫn tìm cách loan báo rộng rãi thân phận thực sự của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám này. Remus buộc phải từ chức và rời Hogwarts một lần nữa.

Hôn nhân

Khi Chúa tể Voldemort một lần nữa giành lại thế lực, phe chống đối khi xưa lại tái hợp và Remus một lần nữa trở thành một phần của Hội Phượng Hoàng.

Lần này, Hội có sự tham gia của một Thần sáng bấy giờ vẫn quá trẻ để gia nhập Hội vào những ngày đầu thành lập. Thông minh, dũng cảm và vui tính, cô Nymphadora Tonks tóc hồng là đệ tử của Alastor “Mắt Điên” Moody, Thần sáng gan lỳ nhất và già dặn nhất trong hội.

Thầy Remus, thường xuyên rầu rĩ và lẻ loi, ban đầu cảm thấy thích thú, rồi ấn tượng, và sau đó đã thực sự phải lòng cô phù thủy trẻ. Thầy chưa từng yêu ai trước đây. Nếu chuyện này xảy ra trong thời bình, Remus có lẽ đã đơn giản là bỏ đi nơi khác tìm công việc mới để thầy không phải chịu đựng nỗi đau phải nhìn cô Tonks cặp kè một chàng pháp sư trẻ đẹp nào đó ở văn phòng Thần sáng, điều mà thầy tin sẽ xảy ra. Tuy nhiên, lúc đấy là thời chiến, cả hai đều cần phải ở lại Hội Phượng Hoàng và không ai biết được ngày sau sẽ ra sao. Thầy Remus cảm thấy rất chính đáng khi ở đúng nơi thầy đang ở, giữ cảm xúc cho riêng mình nhưng lòng vẫn thầm hớn hở mỗi khi có ai ghép đôi thầy với cô Tonks trong một nhiệm vụ xuyên đêm.

Thầy Remus không bao giờ nghĩ rằng cô Tonks sẽ đáp lại tình cảm của mình bởi thầy đã quá quen với việc tự xem bản thân là không trong sạch và không xứng đáng. Sau một năm kết bạn thân thiết, một đêm nọ trong khi đang nằm ẩn nấp bên ngoài nhà một tên Tử thần Thực tử, cô Tonks đã nhận xét vu vơ về một người bạn của họ trong Hội (“Ảnh vẫn đẹp trai há, ngay cả sau khi ra khỏi Azkaban?”). Trước khi tự ngăn mình lại được, Remus đã trả lời cay đắng rằng thầy đoán là cô yêu người bạn đó rồi (“Anh ta luôn giành được cánh phụ nữ.”). Lúc này, cô Tonks bỗng trở nên giận dữ. “Anh hẳn đã biết rõ rằng tôi yêu ai, nếu anh chịu chú ý thay vì dành quá nhiều thời gian tiếc thương cho bản thân.”

Phản ứng ngay tức thì của thầy Remus là niềm hạnh phúc thầy chưa từng trải qua trong cuộc đời, nhưng nó cũng bị dập tắt gần như ngay tức thì bởi gánh nặng trách nhiệm của thầy. Thầy luôn biết rằng thầy không thể kết hôn và mạo hiểm di truyền tình trạng đau khổ và đầy hổ thẹn này cho thế hệ sau. Vì thế thầy giả vờ như không hiểu lời cô Tonks, nhưng không lừa được cô. Sắc bén hơn cả Remus, cô Tonks tin chắc rằng thầy yêu cô, nhưng thầy không chịu thừa nhận nó vì lòng cao thượng không phải lối. Tuy nhiên, thầy né tránh tất cả những chuyến nhiệm vụ với cô, hiếm khi nói chuyện với cô, và bắt đầu xung phong tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Cô Tonks trở nên buồn rầu đến tuyệt vọng, không chỉ vì tin chắc rằng người cô yêu không bao giờ mong muốn dành thời gian ở bên cô nữa, mà còn bởi thầy thà đi vào chỗ chết còn hơn là thú nhận tình cảm của mình.

Cả thầy Remus và cô Tonks đều chiến đấu với Chúa tể Voldemort và bọn Tử thần Thực tử của hắn tại Sở Bảo mật, trận đấu đã công khai sự trở lại của Voldemort. Việc mất đi người bạn học cuối cùng trong trận đấu này càng góp phần cho cái tinh thần tự hủy hoại bản thân của thầy Remus. Cô Tonks chỉ có thể đứng nhìn trong tuyệt vọng khi thầy xung phong làm gián điệp cho Hội, rời đi để sống chung với những người sói khác nhằm cố gắng thuyết phục họ về phe cụ Dumbledore. Với việc này, thầy đang đối mặt với nguy cơ bị trả thù bởi tên người sói đã thay đổi cuộc đời thầy mãi mãi, Fenrir Greyback.

Thầy Remus đã mặt đối mặt với cả tên Greyback và cô Tonks tại Hogwarts chỉ một năm sau đó, khi Hội chạm trán với bọn Tử thần Thực tử trong lâu đài. Trong trận chiến này, Remus lại mất thêm một người mà thầy yêu thương: cụ Albus Dumbledore. Cụ Dumbledore được mọi thành viên Hội Phượng Hoàng yêu kính, nhưng với thầy Remus, cụ là đại diện của lòng từ bi, sự khoan dung và thấu hiểu mà thầy không nhận được từ bất cứ ai khác trên thế gian ngoài cha mẹ và ba người bạn thân của thầy, cũng là người duy nhất đã cho thầy một vị trí trong xã hội pháp thuật bình thường.

Sau trận chiến đẫm máu, trước lời tuyên bố của Fleur Delacour rằng sẽ mãi yêu Bill Weasley, người cũng đã bị Greyback cắn, cô Tonks can đảm tuyên bố công khai tình cảm cô dành cho thầy Remus, thầy cũng buộc phải thú nhận về tình yêu mãnh liệt dành cho cô. Dù lòng vẫn còn mang nặng nỗi nghi hoặc sâu trong tâm khảm, thầy Remus vẫn lặng lẽ kết hôn với cô Tonks tại miền bắc Scotland, với sự chứng kiến của những người trong quán rượu nhỏ ở địa phương. Thầy vẫn lo sợ rằng sự kỳ thị dành cho thầy sẽ ảnh hưởng đến vợ mình nên mong muốn không có bất cứ tiếng kèn trống nào vang lên chúc tụng họ. Thầy bị giằng xé liên tục giữa niềm vui sướng khi lấy được người trong mộng và nỗi kinh hoàng thầy có thể sẽ mang đến cho cả hai người họ.

Làm cha

Chỉ vài tuần sau lễ cưới, thầy Remus nhận ra rằng cô Tonks đã có thai và mọi điều mà thầy luôn sợ hãi đang đến ngày một gần. Thầy tin chắc rằng mình đã di truyền máu người sói cho một đứa trẻ vô tội và đã ràng buộc cô Tonks vào cuộc đời như mẹ thầy, luôn phải chuyển nhà từ nơi này đến nơi khác, không thể an cư, để giấu đứa con ngày càng bạo lực khuất mắt mọi người. Lòng đầy cắn rứt và tự dằn vặt bản thân, thầy Remus trốn đi, bỏ lại cô Tonks đang bụng mang dạ chửa, đi tìm Harry và đề nghị được đồng hành cùng cậu trong cuộc phiêu lưu coi-thường-tính-mạng gì đấy đang chờ đợi.

Cậu chàng Harry mười-bảy-tuổi khiến thầy Remus vô cùng kích động và bất mãn khi không chỉ từ chối đề nghị của thầy mà còn tỏ ra tức giận và vô lễ. Cậu nói với ông thầy cũ của mình rằng thầy đang cư xử ích kỷ và vô trách nhiệm. Thầy Remus đáp trả với một thái độ đầy nóng giận vốn không phải của thầy, rồi lao ra khỏi căn nhà đến trú ở một góc quán Cái Vạc Lủng, ngồi đó uống rượu và hút thuốc.

Tuy nhiên, sau vài giờ nghĩ ngợi, thầy Remus buộc phải chấp nhận rằng cậu học trò của mình vừa dạy mình một bài học đắt giá. Thầy Remus nhớ lại, James và Lily đã luôn ở bên Harry ngay cả khi kề cận cái chết. Cha mẹ của thầy, Lyall và Hope, cũng hi sinh sự bình yên và an toàn của họ để giữ cả nhà luôn được bên nhau. Quá xấu hổ, thầy Remus rời quán trọ và trở về với vợ, cầu xin sự tha thứ và đảm bảo với cô rằng, dù có chuyện gì xảy ra, thầy cũng sẽ không bao giờ rời xa cô lần nữa. Suốt thời kỳ thai nghén của cô Tonks, thầy Remus không nhận nhiệm vụ nào từ Hội Phượng Hoàng và đặt việc bảo vệ vợ con mình làm ưu tiên hàng đầu.

Con trai nhà Lupin, Edward Remus (“Teddy”) được đặt theo tên ông bố vợ đã khuất của thầy Remus. Trước sự nhẹ nhõm và vui mừng của cha mẹ, cậu bé không có bất kỳ dấu hiệu nào của chứng hóa sói khi ra đời, nhưng lại thừa hưởng khả năng biến hình theo ý muốn của mẹ. Vào đêm Teddy ra đời, Remus đã để cô Tonks và con trai lại cho bà ngoại chăm sóc, để thầy có thể đi tìm Harry lần đầu tiên sau lần cãi vã dữ dội của họ. Tại đây, thầy đã đề nghị Harry làm cha đỡ đầu cho Teddy, lòng ngập tràn tha thứ lẫn biết ơn dành cho người đã mang thầy trở lại với gia đình, cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất của thầy.

Cái chết

Cả thầy Lupin lẫn cô Tonks đều quay lại Hogwarts cho trận chiến cuối cùng, để con trai bẻ bỏng của họ lại cho bà ngoại chăm sóc. Cặp vợ chồng biết rõ rằng nếu Voldemort thắng trận chiến này, gia đình của họ sẽ bị xóa sổ: do cả hai đều là thành viên cốt cán của Hội Phượng Hoàng. Cô Tonks vốn là cái gai trong mắt người dì Tử Thần Thực Tử của cô, Bellatrix Lestrange, và con trai họ là loài phản bội dòng máu thuần chủng, do có nhiều họ hàng Muggle và mang dòng máu người sói.

Đã từng sống sót qua nhiều cú va chạm với bọn Tử thần Thực tử và chiến đấu rất điêu luyện và can đảm để thoát khỏi nhiều vòng vây siết chặt, thầy Remus Lupin đã gục ngã dưới bàn tay của Antonin Dolohov, một trong những tên Tử thần Thực tử phục vụ lâu dài, tận tụy và tàn bạo nhất. Thầy Remus đã không còn trong tình trạng chiến đấu tốt nhất khi lao đến trận chiến. Nhiều tháng trời không hoạt động, chỉ dùng hầu hết những bùa che chắn và bảo vệ đã làm giảm năng lực đấu tay đôi của thầy, và khi thầy chạm trán một tên pháp sư đấu tay đôi điêu luyện như Dolohov, đã cứng cựa hơn sau nhiều tháng chém giết, phản ứng của thầy trở nên quá chậm.

Thầy Remus Lupin được truy tặng Huân chương Merlin đệ Nhất, là người sói đầu tiên được trao danh hiệu này. Tấm gương về cuộc sống và cái chết của thầy đóng góp rất lớn trong việc dỡ bỏ sự kỳ thị dành cho người sói. Những ai đã biết đến thầy sẽ không bao giờ lãng quên thầy: một người đàn ông can đảm, tốt bụng đã làm tất cả những gì có thể làm khi gặp những tình huống khó khăn và đã giúp đỡ nhiều người hơn thầy có thể nhận ra.

Chia sẻ của tác giả J.K. Rowling

Remus Lupin là một trong những nhân vật tôi thích nhất trong toàn bộ series Potter. Tôi đã lại khiến mình khóc thêm lần nữa khi viết mục này, vì tôi rất ghét phải giết thầy.

Tình trạng hóa sói của thầy Lupin là một phép ẩn dụ cho những căn bệnh bị kỳ thị, như HIV/AIDS. Mọi kiểu mê tín có vẻ đều vây quanh những tình trạng truyền máu, có lẽ là vì chỉ nhắc đến máu thôi là đã toàn điều kiêng kỵ rồi. Cộng đồng pháp thuật cũng dễ bị kích động và mang định kiến như Muggle vậy, và nhân vật Lupin đã cho tôi có cơ hội xem xét những thái độ này.

Thần hộ mệnh của thầy Remus chưa từng được tiết lộ trong các cuốn sách Potter, dù chính thầy là người dạy cho Harry biết thế nào là khó khăn lẫn phi thường trong việc tạo ra một Thần hộ mệnh. Thật ra là nó là một con sói – một con chó sói thường thôi, không phải người sói. Loài sói sống theo bầy và không hiếu chiến, nhưng thầy Remus không thích hình dáng Thần hộ mệnh của mình chút nào, vì nó luôn khiến thầy nghĩ đến nỗi khổ của mình. Mọi thứ có liên quan đến sói đều khiến thầy ghê sợ, và thầy thường cố ý tạo ra một Thần hộ mệnh không hữu hình, đặc biệt là khi có người đang nhìn.

Nguyên tác: Remus Lupin — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: BadgerBoy
Hiệu chỉnh: Blien
Tranh minh họa của Jim Kay, tô màu bởi Quỳnh Lê