Cây viết Đồng ý và Quyển sách Cho phép

vào ngày

Trên một tòa tháp nhỏ bị khóa, chưa từng có phù thủy sinh Hogwarts nào đặt chân đến, có một quyển sách cổ xưa chưa bao giờ được bàn tay người chạm vào kể từ khi bốn nhà sáng lập đặt nó ở đó lúc hoàn thành tòa lâu đài. Bên cạnh cuốn sách được bọc bìa da rồng đen đã sờn là một bình mực bạc nhỏ nhắn và từ trong đó nhô ra một cây viết lông dài đã phai màu. Đó chính là Cây viết Đồng ý và Cuốn sách Cho phép, và chúng thiết lập nên quy trình tuyển sinh duy nhất cho Học viện Pháp thuật  và Ma thuật Hogwarts.

Nếu có bất cứ ai hiểu được loại pháp thuật quyền năng và lâu bền nào đã khiến cho cuốn sách và cây viết này hoạt động như thế thì cũng không dại dột gì mà nói ra, hiển nhiên là do (như cụ Dumbledore từng than thở) điều đó đã cứu giáo ban khỏi những lý giải dài dòng với quý vị phụ huynh điên tiết vì con mình không được chọn vào Hogwarts. Quyết định của Cuốn sách và Cây viết là tối hậu và không một đứa trẻ nào không có tên trên những trang giấy ố vàng của cuốn sách mà lại được nhận vào trường.

Vào chính cái thời khắc một đứa trẻ bộc lộ những dấu hiệu pháp thuật, Cây viết, được tin rằng là làm từ lông của một con Augurey, sẽ bay ra khỏi bình mực của nó và cố viết tên của đứa trẻ đó lên trang giấy của Cuốn sách (lông của Augurey được biết là không thấm mực và bình mực cũng rỗng tuếch; chưa ai có thể lý giải được chính xác chất lỏng màu bạc chảy ra từ Cây bút thần kỳ đó là gì).

Số ít người từng quan sát quy trình (những vị hiệu trưởng có sở thích dành hàng giờ ngồi yên trong ngọn tháp của Cây viết và Cuốn sách, hi vọng thấy được lúc bọn chúng làm việc) đồng tình rằng Cây viết có lẽ đánh giá độ lượng hơn Cuốn sách. Một tí pháp thuật là đủ cho Cây viết. Tuy nhiên, Cuốn sách thường sẽ đóng ập lại, không chịu để cho Cây viết ghi vào cho đến khi nó nhận được bằng chứng rõ rệt với đủ cường độ về năng lực pháp thuật của người đó.

Cho nên, ngay giây phút Neville Longbottom được sinh ra, Cây viết đã dự định ghi tên thằng bé vào nhưng bị Cuốn sách từ chối, đóng ập lại. Ngay cả bà mụ đến đỡ cho Alice Longbottom cũng không để ý rằng Neville đã bằng cách nào đó đắp lại cái chăn cho vừa khít chỉ vài giây sau khi sinh, cứ cho là ba của nó đã quấn con mình kĩ lại. Gia đình Neville liên tiếp bỏ lỡ những dấu hiệu pháp thuật mờ nhạt ở nó và mãi cho đến khi thằng bé được tám tuổi thì ông cậu và bà dì đã không còn hi vọng, hay cái Cuốn sách già cả khó tính kia, mới chấp nhận rằng cậu thực sự là một pháp sư, khi thằng bé đã sống sót khỏi cú ngã mà lẽ ra đã giết chết nó.

Thật ra, sự nghiêm khắc của Cuốn sách có lý do của nó: nó theo dõi và loại bỏ lý lịch những á phù thủy ra khỏi Hogwarts một cách hoàn hảo. Trẻ con phi-pháp thuật được sinh ra bởi pháp sư và phù thủy thường vẫn còn sót lại một chút tàn dư nhỏ nhoi của pháp thuật từ cha mẹ chúng, nhưng một khi pháp thuật của cha mẹ đã phai đi thì rõ ràng là chúng không có tí khả năng phù phép nào. Độ nhạy của Cây viết, đi đôi với sự kiên định của Cuốn sách, chưa từng mắc phải một sai sót nào.

Nguyên tác: The Quill of Acceptance and The Book of Admittance — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: BadgerBoy
Tranh minh họa của Pottermore