Trong số những loài vật được phép mang vào trường Hogwarts với tư cách là thú cưng của phù thuỷ sinh, cóc là sinh vật ít được chọn nhất từ xưa đến nay. Quay ngược lại vào những thế kỷ xa xưa, cái thời mà người ta khát máu hơn bây giờ, cái thời mà các pháp sư trẻ tuổi buộc phải tự mình bóp phọt tròng mắt kỳ nhông để bào chế độc dược ấy, đám phù thuỷ sinh đã thường mang vô số đàn cóc tới trường để chế độc dược và các bùa phép khác. Thế rồi chuyện thay đổi khi Bộ Pháp thuật thông qua một Nghị luật về ngược đãi thú vật (phụ mục 13-29 bao gồm những sinh vật liên quan tới việc chế biến độc dược và thành quả của điều chế), điều này khiến những buổi học thực hành trở thành một hành động phạm pháp. Đám cóc, loài sinh vật chưa bao giờ được yêu thích bởi vẻ ngoài của chúng, xuất hiện (mà còn thở) ít dần đi tại Hogwarts, trừ khi chúng nhảy nhót và bơi lội tại vùng cỏ cây thiên nhiên.
Đến thời Harry đi học Hogwarts, việc chọn con cóc làm thú cưng chẳng lấy gì làm sanh chảnh hay quý phái. Thật vậy, có một con cóc cảnh là một sự sỉ nhục. Trevor, con cóc của Neville, thì không có điểm gì để khen lấy một câu, ngoại trừ việc nó rất giỏi đi lạc. Nhưng khi nó đi lạc lần nữa và gia nhập đồng bọn tại bờ hồ Hogwarts, cả chủ lẫn tớ đều cảm thấy bớt đi gánh nặng.
Chia sẻ của tác giả J.K. Rowling
Cóc đã gắn liền với ma thuật từ xưa, là một sinh vật quen thuộc trong phù phép. Chúng là sinh vật được đề cao trong những phương pháp trị bệnh cổ truyền, đặc biệt là để trị bệnh ung bướu (có lẽ theo phương pháp lấy độc trị độc). Trong Thời kỳ Hắc ám, một con cóc ở Anh Quốc sẽ rất may mắn nếu được chết già bởi tự nhiên, bởi nếu không nó sẽ chết vì bị bắt cho vào vạc sôi sủi tăm, bị giã bột, lột da, hoặc nhét vào trong một cái túi và buộc quanh cổ người bệnh.
Bài gốc: Toads — By J.K. Rowling
Chuyển ngữ: Nott
Tranh minh họa của Pottermore